Nhân duyên thật là một điều kỳ lạ mà chẳng ai có thể ngờ tới. Yêu nhau sáu năm, cứ ngỡ như là hạnh phúc, hóa ra là đang tự mình ảo tưởng. Cô cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi tin vào cái gọi là tình yêu. Yêu cái gì mà yêu? Hoàn toàn là gạt người! Là yêu, nhưng trái tim cô đau quá. Có lẽ, anh ta chưa phải là chân mệnh thiên tử của cuộc đời cô. Cô cũng chưa từng là cái gì trong tầm mắt của anh ta. Nên kết thúc rồi! Tối, cô uống rượu say đến nỗi trời đất đều quay cuồng. Mọi kí ức cứ thế quay trở lại trong đại não, cuồn cuộn cuồn cuộn như vũ bão. Thật tâm gửi gắm yêu thương, không ngờ kết cục nhận lại chỉ là sự thật tàn nhẫn và vô tình.
Không biết là phúc hay là họa, cô được một người đàn ông đưa về nhà của anh, lại còn hung hăng nôn hết lên áo của anh chưa nói, thậm chí lại dám cả gan hôn lên đôi môi của anh. A? Con mèo hoang đã tự nguyện dâng đến cửa, anh không ăn làm sao mà được? Được rồi! Một đêm lăn lộn, anh chấp nhận dùng cả đời của mình để đền bù tổn thất cho cô, nhưng cô lại dám cự tuyệt anh? Cự tuyệt thì cự tuyệt, anh không thèm quan tâm! Nhưng đến khi cô vác cái bụng bầu cùng giấy kết quả xét nghiệm đến trước mặt anh...