Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Người đến là có duyên, người đến còn mang theo cả hương vị ngọt ngào của tình yêu. Nàng và hắn vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng song song, chưa từng nghĩ tới sẽ có bất kỳ một điểm chung nào. Vậy mà định mệnh đưa đẩy, nàng và hắn từ hai ngã rẽ của cuộc đời khác nhau lại cư nhiên có thể cùng nhau đi chung một lối.
Duyên phận đến thật là kỳ diệu! Tình yêu đến khiến con người ta có cảm giác nhung nhớ, lưu luyến và ngóng trông. Trong trái tim vô thức đập loạn nhịp lên một chút, lại cố ý nhìn nhau lâu hơn một chút, để chính mình có thể ghi nhớ cả đời. Hắn và nàng gặp nhau, lại không nghĩ tới nàng thế nhưng có thể đem đến cho hắn nhiều hứng thú như vậy.
Đối với hắn, nàng chính là nữ nhân đặc biệt nhất, khiến hắn muốn vì nàng mà ưu ái, cả đời này đều nguyện dung túng cho nàng. Hắn không quản nàng là ai. Hắn chỉ biết, đối với nàng, trái tim hắn thật sự là đã rung động thật sâu sắc. Nàng tựa như đóa hoa hướng dương luôn rực rỡ dưới ánh mặt trời, phản chiếu vào trong trái tim của hắn sự ngọt ngào vô hạn. Yêu nàng là một điều cho dù là sớm hay muộn cũng không thể nào tránh khỏi.