Chương trước
Chương sau
Chủ nhật 12 giờ trưa.
Dịch Khiêm mặc âu phục từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị đến công ty, lại bị Dịch lão tiên sinh gọi lại.
"Hôm qua không phải ông nói với cháu, 3 giờ xế chiều hôm nay cháu đi xen mắt sao?"
Trong lòng Dịch Khiêm bất đắc dĩ thở dài, đối với việc xem mắt ngày hôm nay phản cảm đến cực điểm, "Ông cố, hôm nay công ty có việc bận, cháu không có thời gian."
Mi tâm Dịch lão tiên sinh nhíu chặt, "Thật sự không đi?"
"Cháu còn có việc, đi trước ạ."
Dịch lão tiên sinh nhìn anh, trầm mặc một lát, thở dài, "Được rồi, cháu không đi ông cũng không thể miễn cưỡng cháu, ông Trần, gọi điện thoại cho ông Hoắc đi, nói hủy bỏ buổi xem mắt, hôm nào tôi mời ông ấy ăn cơm để bồi tội."
Ở cửa trước nhà, Dịch Khiêm đứng lại nguyên chỗ, nửa ngày mới chậm rãi quay người, nhìn Dịch lão tiên sinh, hỏi: "Ông mới vừa nói gì ạ?"
"Hủy bỏ buổi xem mắt, cháu không đi thì dù sao ông cũng phải gọi điện thoại báo cho người ta chứ."
"Ông gọi điện thoại cho ai? Ông Hoắc? Hoắc lão tiên sinh?"
"Trừ ông ấy ra thì còn có thể là ai?"
"Vậy đối tượng mà ông chỉ định cháu xem mắt là... Tiểu Tiểu?"
"Bằng không thì còn có thể là ai?"
Dịch Khiêm giật mình, trơ mắt nhìn ông Trần lấy điện thoại ra gọi, chênh lệch từ chán ghét đến vui sướng quá lớn, anh lại có chút khó có thể tin, "Bác Trần!"
Ông Trần quay đầu cười tủm tỉm nhìn anh, "Thế nào?"
Dịch Khiêm hé miệng, nói: "Cháu đi!"
Dịch lão tiên sinh cười mắng: "Thằng nhóc thối!"
Lúc một đoàn người Dịch gia lái xe tiến về Hoắc Công quán, Hoắc Tiểu Tiểu đang nhuộm tóc mình, nào đỏ nào xanh, còn chọn mấy lọn tóc giả cao cấp, đây là cô cố ý chọn thuốc nhuộm một lần, nhuộm xong dùng nước gội một chút liền có thể trôi đi, cô không có lá gan nhuộm tóc thật, dù sao cô cũng còn muốn giữ lại cái chân này.
Nhuộm tóc xong rồi trang điểm mắt, mặc bộ váy hôm qua cô cẩn thận lựa chọn, nhìn mình trong gương "Cá tính mười phần", Hoắc Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu.
Buổi xem mắt hôm nay, cô cũng không tin đối phương còn có thể để ý cô.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, dì Triệu nhắc nhở cô người đã đến, Hoắc lão tiên sinh bảo cô chuẩn bị xong liền xuống dưới đi.
Xuống dưới?
Hoắc Tiểu Tiểu cách một cánh cửa hỏi: "Xem mắt ở nhà ạ?"
"Đúng vậy, người cũng đã đến, bây giờ đang ở phòng khách, con mau xuống đây."
"... Xem mắt, không phải đều là để người trẻ tuổi đi ra bên ngoài trò chuyện sao?"
"Đợi chút nữa sẽ để các con đi ra bên ngoài trò chuyện, hiện tại xuống nhìn một chút."
Dì Triệu mỉm cười giọng nói nghe hết sức vui vẻ. Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu đang lo lắng lại hoàn toàn không để ý điểm ấy, trong đầu cô hiện tại đều là: Đợi chút nữa bị ba thấy bộ dạng này của cô thì làm sao bây giờ?
Theo tính toán của Hoắc Tiểu Tiểu, cô tưởng là xem mắt ở bên ngoài, như vậy cô liền có thể thừa dịp ba mình không ở nhà thay đổi cách ăn mặc rồi đi ra ngoài.
Xem mắt ở nhà? Đây là muốn cô chọn giữa bị ba mình đánh gãy chân và nghiêm túc xem mắt?
"Dì Triệu, ba con có ở nhà không ạ?"
"Hoắc tiên sinh không ở nhà, sáng sớm đã đi rồi."
Đi rồi?
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu tỏa sáng, chuyện này có hi vọng.
Thừa dịp ba cô không ở nhà, tốc chiến tốc thắng!
Về phần ông nội, đợi chút nữa xin lỗi ông thật chân thành, cùng lắm thì sẽ bị ông mắng vài câu, nhưng ông không giống ba muốn đánh gãy chân cô.
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêm túc sửa sang lại mình, đẩy cửa ra, khí phách hiên ngang đi ra "Chiến trường".
Dưới lầu, Hoắc lão tiên sinh nhiệt tình tiếp đãi Dịch lão tiên sinh và Dịch Khiêm vừa vào cửa.
Vừa thấy mặt, liền nói chuyện không dứt.
"Ông Dịch, buổi sáng hôm nay tôi còn lo lắng ông cháu hai người không đến, ông nói xem nếu hai người không đến, cái mặt mo của lão già tôi đây phải để nơi nào. Dịch Khiêm, ông cố của cháu có nói với cháu chưa, hôm nay tới đây cũng không đơn giản là thăm hỏi."
Dịch Khiêm ngồi nghiêm chỉnh, "Cháu biết ạ."
"Tiểu Tiểu nhà ông điên như vậy, cháu cũng nguyện ý?"
Lời này Dịch lão tiên sinh không thích nghe.
"Cái gì điên không điên? Đứa bé Tiểu Tiểu kia tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, tính cách hoạt bát, lại lương thiện vô cùng, cùng Dịch Khiêm nhà tôi chính là một đôi trời sinh!"
Hoắc lão tiên sinh nở nụ cười, "Một đôi trời sinh cũng không phải ông muốn là được, nếu như Dịch Khiêm không thích, Tiểu Tiểu cũng không thích, tôi và ông đều không thể ép buộc."
"Tôi hiểu mà."
Dịch Khiêm ngẩng đầu nhìn cầu thang một chút.
Hoắc lão tiên sinh nhìn theo ánh mắt của anh, cười cười, nói với bác Trần: "Ông Trần, sao Tiểu Tiểu còn chưa xuống nữa? Ông đi gọi đi."
"Ngài đừng nóng vội, tôi đi ngay."
Bác Trần chuẩn bị lên lầu, liền nghe đến trên lầu truyền tới một vài tiếng bước chân nhẹ nhàng.
"Ông nội, cháu đến rồi!"
Dịch Khiêm cơ hồ ngay lập tức liền nhìn lại hướng cầu thang, có lẽ là do anh có chút khẩn trương, tay cầm ly pha lê không tự chủ đưa lên miệng uống một ngụm nước.
Chờ anh kịp phản ứng, một ly nước tràn đầy, đều uống hết rồi.
Tiếng bước chân đến gần, Dịch Khiêm bỏ ly pha lê xuống, lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang, hai tay nắm quyền quy củ đặt hai bên.
Hoắc Tiểu Tiểu xách theo chiếc váy đen rất khoa trương, lấy dũng khí từ trên lầu chạy xuống.
"Ông nội, cháu..." Lời thốt ra nghẹn lại trong cổ, nhìn ba người sắc mặt khác nhau ngồi trong phòng khách, Hoắc Tiểu Tiểu ngừng biểu diễn.
Trời sập.
"Ông cố Dịch... Dịch Khiêm, hai người sao lại..." Sau khi khiếp sợ, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn khắp bốn phía, ngoại trừ Dịch lão tiên sinh và Dịch Khiêm, nơi này không có ai khác.
Dùng đầu ngón chân cũng biết là chuyện gì xảy ra.
"Xem mắt? Cháu và Dịch Khiêm ạ?"
Mi tâm Hoắc lão tiên sinh nhíu chặt, đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu từ đầu tới đuôi, "Tiểu Tiểu, cháu... tóc cháu, sao nhuộm màu nhiều như vậy? Còn kiểu trang điểm kì lạ này, là chuyện gì xảy ra?"
Dịch lão tiên sinh lại chỉ kinh ngạc một lát, ngược lại dàn xếp thay Hoắc Tiểu Tiểu, "Không sao, người trẻ tuổi ấy mà, có chút cá tính là chuyện tốt, lúc ông còn trẻ còn phản nghịch nhiều hơn cả Tiểu Tiểu."
Hoắc Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu, cúi đầu thấp giọng nói: "Ông cố Dịch, ông ngồi trước đi ạ, cháu lên thay quần áo rồi rồi lại xuống."
Vừa dứt lời ――
"Hoắc Tiểu Tiểu!"
Cổng truyền đến một tiếng thét, tâm can Hoắc Tiểu Tiểu đều run lên.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoắc tiên sinh "Sáng sớm đã đi rồi" đứng ở trước cửa, một mặt tức giận nhìn cô.
Ngày hôm nay là chuyện gì xảy ra?
Đại hung, khắc cô sao?
Nhìn Hoắc Tùy Thành ba chân bốn cẳng chạy về phía cô, Hoắc Tiểu Tiểu sợ hãi lui về sau, ánh mắt cô nhìn đôi tóc đủ loại màu sắc của mình, tâm lạnh một mảnh.
"Hoắc Tiểu Tiểu, tóc của con nhuộm thứ gì đây? Trên mặt trang điểm thành cái quỷ gì? Còn quần áo con mặc trên người là cái gì?"
"..." Hoắc Tiểu Tiểu không dám đối mặt với ba cô, muốn tìm viện binh, liếc mắt nhìn Dịch Khiêm, Hoắc lão tiên sinh đang nhíu chặt lông mày, trong lòng cũng biết ngày hôm nay Hoắc lão tiên sinh đoán chừng là sẽ không giúp cô nói đỡ, cô không nói hai lời chạy đến sô pha lôi Dịch Khiêm dậy, trốn sau lưng anh.
Cô nắm chặt âu phục của Dịch Khiêm, không dám ló đầu ra, "Ba, ba đừng nóng giận, bình tĩnh một chút, nghe con giải thích!"
"Giải thích? Hoắc Tiểu Tiểu, con đi ra cho ba!"
"Ba nghe con giải thích thì con mới ra."
"Hoắc Tiểu Tiểu!"
Dịch Khiêm che cô lại sau lưng, nhìn Hoắc Tùy Thành đang tức giận, khuyên nhủ: "Chú Hoắc, chú đừng nóng giận, trước hết nghe Tiểu Tiểu giải thích."
Khi Hoắc Tùy Thành vào cửa ánh mắt liền bị hấp dẫn bởi chiếc váy kì lạ của Hoắc Tiểu Tiểu và mái tóc đủ loại màu sắc kia, tức giận đến sắp nổ, không chú ý trong phòng khách còn có Dịch lão tiên sinh và Dịch khiêm đang ngồi, bị đánh gãy mới phản ứng được trong nhà có khách.
Trừng Hoắc Tiểu Tiểu ló cái đầu nhỏ ra dò xét tình huống, nhịn cơn tức trong lòng, quay đầu nhìn về phía Dịch lão tiên sinh, "Lão tiên sinh, để ông chê cười, Tiểu Tiểu không hiểu chuyện, khiến ông phiền lòng."
Dịch lão tiên sinh phất phất tay, hòa ái cười nói: "Không sao, ông hiểu mà, cháu cũng đừng nóng giận, Tiểu Tiểu là ông nhìn từ nhỏ đến lớn, nó không phải người tùy tiện, trước tiên cháu nghe nó giải thích đi."
Hoắc Tùy Thành nhìn Hoắc Tiểu Tiểu sau lưng Dịch Khiêm, "Hoắc Tiểu Tiểu, ra, giải thích!"
"Con... con chỉ là không muốn xem mắt, muốn làm cho đối phương biết khó mà lui, cho nên mới ăn mặc thành dạng này, không nghĩ tới đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm..."
"Dịch Khiêm? Cha, cha để Dịch Khiêm và Tiểu Tiểu..." Hoắc Tùy Thành nhất thời rõ ràng, hắn lại thu liễm tính tình, "Con đi ra đã."
Hoắc Tiểu Tiểu không biết mình ra ngoài sẽ đối mặt với cái gì, nắm lấy cánh tay Dịch Khiêm nói: "Ba cam đoan không tức giận con liền ra."
"Ba chỉ cho con 3 giây, 1, 2..."
Trước khi Hoắc Tùy Thành hô lên số 3, Hoắc Tiểu Tiểu đi ra từ sau lưng Dịch Khiêm, lo sợ bất an đứng trước mặt Hoắc Tùy Thành.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Hoắc Tùy Thành đánh giá Hoắc Tiểu Tiểu trong khoảng cách gần một chút, ngày càng tức giận.
"Đi lên thay đồ, tẩy trang nữa."
"Dạ."
Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lên lầu tẩy trang, lại thay một bộ váy màu sắc nhẹ nhàng rồi đi xuống.
Cô lo lắng bất an ngồi trong góc ghế sô pha, hiểu rõ những lúc thế này, mình tốt nhất đừng nói chuyện.
Ánh mắt Hoắc Tùy Thành nhìn mái tóc rực rỡ của Hoắc Tiểu Tiểu, càng xem sắc mặt càng trầm.
Hoắc Tiểu Tiểu chú ý tới ánh mắt của hắn, đưa tay xoa xoa tóc.
Hoắc Tùy Thành lúc này mới đem lực chú ý chuyển đến lần xem mắt hôm nay.
"Cha, con không nghĩ tới đối tượng xem mắt mà cha nói là Dịch Khiêm."
"Dịch Khiêm thì sao? Dịch Khiêm cha nhìn từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ."
"Đúng vậy, lúc trước nói chuyện phiếm với ông Hoắc rồi nói tới hai đứa bé này, vừa vặn ông cũng rất thích Tiểu Tiểu, hai người bọn nó lại cùng nhau lớn lên, cho nên có ý xem mắt." Dịch lão tiên sinh nhìn Hoắc Tùy Thành, cười nói: "Cháu cũng đừng nhạy cảm, chuyện này chính là hai lão già này bày kế."
"Ông nói quá lời."
Dịch lão tiên sinh nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ủ rũ ngồi một bên, "Nhưng mà xem ra, Tiểu Tiểu không phải rất nguyện ý..."
"Không phải, cháu không phải không nguyện ý!" Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vuốt vuốt tóc, "Nếu như biết là Dịch Khiêm, cháu cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy."
"Vậy cháu đây là nguyện ý?"
"Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý..."
Lời nói ra, Hoắc Tiểu Tiểu đột nhiên tỉnh ngộ cô là đang xem mắt, vậy lời nói nguyện ý này không phải liền đồng ý hẹn hò với Dịch Khiêm hay sao?
"Ý của cháu là, cháu..."
Cô cũng không phải là nguyện ý hẹn hò với Dịch Khiêm...
Không đúng, cũng không phải không nguyện ý hẹn hò với Dịch Khiêm...
Phải nói, nếu như cô biết đối tượng xem mắt là Dịch Khiêm, cô sẽ không kháng cự như thế.
"..." Hoắc Tiểu Tiểu nhất thời nghẹn lời, không biết phải trả lời vấn đề của Dịch lão tiên sinh như thế nào.
Thời khắc mấu chốt vẫn là Hoắc lão tiên sinh thay cô giảng hòa, "Dịch Khiêm đã lâu không tới nhà chúng ta, cháu dẫn nó đi ra sau vườn hoa dạo chơi, người trẻ tuổi các cháu tự mình nói chuyện cho tốt."
Bị Hoắc Tùy Thành nhìn chăm chú, Hoắc Tiểu Tiểu đã sắp thăng thiên, nghe câu nói này của Hoắc lão tiên sinh giống như tiếng trời.
"Vậy ông nội, ông cố Dịch và ba từ từ nói chuyện, cháu và anh Dịch Khiêm xin phép ra ngoài trước."
"Đi đi."
Hoắc Tiểu Tiểu cầm tay Dịch Khiêm, sống chết túm anh ra ngoài.
Ngoài phòng mặt trời nắng chói chang, không có khí lạnh của điều hòa, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu lại cảm thấy thoải mái hơn so với ngồi trong phòng khách nhiều.
Hồ ở vườn hoa có nuôi mấy con thiên nga nhỏ, có đôi có cặp.
Hai người dừng bước bên hồ.
Cũng kỳ quái, bình thường cô và Dịch Khiêm gặp nhau nói không hết chuyện, coi như không nói lời nào cũng chưa từng có cảm giác xấu hổ như thế này. Nhưng bây giờ cô và Dịch Khiêm từ trong nhà ra đến hồ, thời gian khoảng một trăm bước chân khoảng cách một câu không nói, Hoắc Tiểu Tiểu lại xấu hổ đến ngón chân chạm đất, vắt hết óc tìm chủ đề, nhưng lại cảm thấy mỗi một chủ đề nghĩ ra đều không thích hợp.
"Cái đó... Chuyện xem mắt anh biết không?"
Dịch Khiêm thản nhiên nói: "Biết."
Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn anh, có một chút phàn nàn, "Anh biết mà còn không nói cho em một tiếng? Hại hôm nay em xấu mặt."
"Nhưng anh không biết đối tượng xem mắt là em."
Hai mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhắm lại, "Anh không biết đối tượng là em mà lại đến xem mắt?"
"... Trước khi đến thì biết rồi."
"À."
Lại là một hồi trầm mặc.
"Anh..."
"Em..."
"Anh nói đi."
"Em nói đi."
"... Vậy em nói?"
"Ừ, em nói."
"Trước đó em nghe nói, anh có vị hôn thê, là chuyện gì xảy ra?"
"Vị hôn thê?" Dịch Khiêm không hiểu nhìn cô, hỏi: "Em nghe ai nói?"
"Lục Tĩnh Nhất, cậu ấy lập lời thề son sắt nói với em anh có vị hôn thê, cậu ấy không hỏi anh sao?"
Dịch Khiêm lắc đầu, "Không có, hẳn là cậu ấy nghe nói anh sắp xem mắt, nghe lầm, anh không có vị hôn thê."
"À."
Ngón chân Hoắc Tiểu Tiểu lần nữa chạm đất.
"Vừa mới cảm ơn anh đã cứu em."
Dịch Khiêm cười một tiếng, "Không cần cảm ơn."
"Vậy chúng ta ở đây đợi một lát, chút nữa em sẽ nói ông nội."
"Nói cái gì?"
"Nói chuyện của chúng ta... Không thích hợp."
"Không thích hợp? Không thích hợp chỗ nào?"
Hoắc Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, "Anh không cảm thấy không thích hợp sao?"
Ánh mắt Dịch Khiêm sáng rực, nhìn chằm chằm vào mắt của cô: "Vì sao không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp?"
Có lẽ là ánh mắt của anh quá mức gấp gáp, Hoắc Tiểu Tiểu lúng túng né tránh.
Cô cười ngượng: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh là người thế nào em rõ nhất, em có tính tình gì anh cũng biết, quen biết nhiều năm như vậy, nếu anh thích em thì chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi, năm đó ở nước ngoài chỉ có hai ta cũng chẳng xảy ra chuyện gì, cho nên sự thực là..."
"Sự thực là trước khi anh ra nước ngoài chú Hoắc có nói, trước khi em tốt nghiệp chú ấy không hi vọng em có bạn trai."
"Ba em?"
Dịch Khiêm không chút do dự bán Hoắc Tùy Thành, "Đúng."
"Cho nên, ý của anh là?"
Dịch Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt cô, từ trong con ngươi của cô phản chiếu hình bóng anh, chỉ có riêng anh.
"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh là người thế nào em hiểu rõ nhất, em có tính tình gì anh cũng biết, nhưng anh cũng nhớ khi còn bé anh đã nói, sau khi lớn lên anh muốn cưới em."
Hoắc Tiểu Tiểu cười ngượng ngùng, "Cái này... Đây chỉ là..."
"Đây không phải lời của trẻ con, đây là lời anh từng nói, trước kia là thật lòng, sau này cũng là thật lòng."
Đáy lòng Hoắc Tiểu Tiểu không biết phải làm sao, cô mờ mịt lùi một bước, Dịch Khiêm liền tiến một bước.
"Buổi xem mắt ngày hôm nay là ông cố và ông nội Hoắc cùng nhau bàn, ông cố biết được anh thích em, nếu như ông cố và ông nội Hoắc biết được em không thích anh, thì sẽ không có buổi xem mắt này." Dịch Khiêm rũ đôi mi xuống, "Tiểu Tiểu, em đối với anh chẳng lẽ không có một chút cảm giác nào hay sao?"
Hoắc Tiểu Tiểu có chút mờ mịt luống cuống.
Đã qua rất nhiều năm, cô đã sớm quên trải nghiệm được người ta tỏ tình là như thế nào, cô không biết bây giờ mình nên nói gì, đầu lưỡi như bị khóa chặt.
"Em có biết không, lúc anh nghe được ông cố nói đối tượng xem mắt là em, anh vui đến tưởng chừng như sắp phát điên, anh không tin tưởng em đối với anh một chút cảm giác cũng không có, anh có thể cảm nhận được."
Hoắc Tiểu Tiểu không nói lời nào.
"Tiểu Tiểu, không nên gạt anh, cũng không cần lừa gạt mình, em thử hỏi lòng mình, em có cảm giác gì với anh không?"
Giọng nói vang lên bên tai, trong thoáng chốc Hoắc Tiểu Tiểu dường như trở lại buổi tối trằn trọc kia.
Cô nghe được giọng nói đó, nghĩ đến cùng là một người.
Nghĩ đến anh có phải có vị hôn thê thật hay không? Nghĩ đến vị hôn thê của anh là ai? Nghĩ đến anh có thích vị hôn thê của mình không? Nghĩ đến sao cô cố gắng để được ưu tú hơn, lại không rõ vì sao không chờ được lời thổ lộ.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô dần dần có chút chua xót, chút chua xót kia đột nhiên làm cô đỏ cả vành mắt.
Anh có thể một mực đứng ở phía sau em, có thể giữ lại tất cả gà rán cho em, có thể đi theo em khi em một mình ra nước ngoài, có thể xuất hiện lúc em cần, giúp em giải quyết bất cứ chuyện gì.
Nhưng sao anh lại không nói sớm hơn chứ?
Nhiều năm như vậy, em xuýt chút nhịn không được nghi ngờ có phải em có chỗ nào không tốt.
Cô cam chịu nói với Dịch Khiêm: "Có!"
"Cảm giác gì?"
"Xem anh là ba mình."
"..."
"Cũng không phải không có cảm giác gì." Hoắc Tiểu Tiểu buồn rầu không biết phải nói sao, hít mũi một cái, cô nghĩ nghĩ, nói: "Lúc nghe Lục Tĩnh Nhất nói anh có vị hôn thê có chút ghen, có chút hoảng, còn có chút đau lòng, biết đối tượng xem mắt là anh có chút vui mừng, biết anh không có vị hôn thê, còn có chút vui vẻ, em cảm thấy... Em hẳn là có một chút thích anh, bởi vì trừ anh ra, không có như vậy đối với người khác."
Lá liễu bên hồ buông xuống, đôi thiên nga bơi vào trung tâm mặt hồ, để lại một đường sóng chậm rãi.
Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu, "Dịch Khiêm, đợi chút nữa đoán chừng ba em sẽ đánh gãy chân của em."
"Vậy em trốn sau lưng anh."
"Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.