Hoắc Tiểu Tiểu không thể nắm số tiền trên trời 318 nghìn tệ trong tay, Hoắc Tùy Thành lấy tiêu chuẩn giá cả nghiêm túc từ chối cô, cũng là cho cô một chút giáo huấn nhỏ.
Hoắc Tiểu Tiểu mất cả chì lẫn chài, che lòng bàn tay đỏ bừng của mình, một đêm bịu mặt. Đáng tiếc cô đã không còn là trẻ con, khi còn bé cô có thể hai mắt đẫm lệ tìm ông nội cáo trạng, bây giờ cô chỉ có thể tự mình nuốt ngược nước mắt vào trong.
Thôi vậy, 318 nghìn tệ của cô.
Trên bàn ăn, Hoắc Tiểu Tiểu hỏi ông Hoắc đối tượng xem mắt của mình, hiểu một cách đại khái.
Tuổi tác không chênh lệch nhiều so với cô, người cao 1 mét 87, tốt nghiệp danh giáo, có gia tộc hậu thuẫn, theo ông nói, là người chính trực, là một đứa bé tốt.
Một đêm, cô vì một câu "Đứa bé tốt" của ông Hoắc mà trằn trọc.
Có phải đứa bé tốt hay không, Hoắc Tiểu Tiểu không biết, cô thậm chí hoài nghi, ông nội nhìn vãn bối, từng người đều là đứa bé tốt.
Điện thoại bên gối rung lên.
Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu, là tin nhắn thoại của Lục Tĩnh Nhất.
Không đến một phút sau đó, một âm thanh to như đạn nổ làm cho lỗ tai cô đau.
Mới không xem điện thoại có vài phút ngắn ngủi, liền nhận được hơn mười tin nhắn thoại từ Lục Tĩnh Nhất, mỗi tin đều không ngắn.
Đoán chừng là có chuyện gì gấp, cô nhẫn nại mở tin nhắn thoại đầu tiên bắt đầu nghe.
Lục Tĩnh Nhất: "Tiểu Tiểu, tớ nghe được chút tin tức liên quan tới Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929575/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.