Thời điểm đánh nhau, Giang Dực xưa nay không quan tâm đối phương có mấy người, dù sao bất kể có bao nhiêu người, cũng không phải là đối thủ của anh.
Anh là khách quen của đồn cảnh sát, cảnh sát đón tiếp đã lâu không chỉ một lần cảnh cáo anh, khuyên anh nên học tập cho tốt.
Học tập?
Học cái rắm.
Kến thức trong sách vở đơn giản như vậy còn muốn anh học?
Liếc mắt nhìn liền biết, quả thực là lãng phí thời gian.
Khi đó sân trường lưu hành câu nói: "Mặc dù tôi hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, nhưng tôi vẫn là học sinh tốt", Tâm lý của Giang Dực cũng nhờ vậy mà ổn định được nhiều.
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, trong lòng anh hiểu rõ, anh chính là tên học sinh lưu ban trong mắt các thầy cô, không cứu nổi.
Đáng tiếc mẹ anh không hiểu, buộc anh làm chuyện anh không muốn.
Ví dụ như, nhất định phải bắt anh nhận tổ quy tông.
Nhận tổ quy tông? Đời này nếu như anh thật sự theo ý của mẹ mà nhận tổ quy tông, anh sẽ cùng họ với tên khốn đó.
Mặc dù cuối cùng đúng là anh cùng họ với ông ta.
Học sinh lưu ban hư hỏng không cứu được hay không anh căn bản không quan tâm, anh quan tâm là làm sao mới có thể đi vào cái quán bar xa hoa truỵ lạc kia.
Quán bar cấm trẻ vị thành niên, nhưng anh cứ muốn, chỉ còn kém mấy tháng nữa là đủ tuổi.
Anh đứng ở cửa quán bar, nhìn người tấp nập ra vào quán bar với muôn hình muôn vẻ, phát giác nơi này rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929577/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.