Bầu không khí trong nháy mắt ngưng trọng, Hoắc Tiểu Tiểu vô thức nín thở. Xong. Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của cô lúc này. Trên giao diện điện thoại còn hiện rõ tin nhắn Wechat mà cô gửi cho ba, nói dóc nói láo cũng không biết ba có biết không. Nhớ tới cái câu mình vừa nói, Hoắc Tiểu Tiểu ớn lạnh. Anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh à? Đêm nay anh ở lại với em có được không? Còn thêm đòn chí mạng là cô đang bị Dịch Khiêm ôm, Hoắc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đoán chừng là sắp tỏi. Cũng không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cảm giác đau đớn trên mắt cá chân lan tràn đến bắp chân, xương cốt giống như bị người ta đánh gãy, hơi đau đau. Hoắc Tiểu Tiểu cô nghàn tính vạn tính cũng không tính tới ngày hôm nay ba cô sẽ đến Nhất Phẩm Lan đình. Cô thậm chí còn nghi ngờ ba cô có phải thuê người giám sát cô. Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Cô giật giật ống tay áo Dịch Khiêm, thấp giọng nói: "Mau thả em xuống." Dịch Khiêm ôm Hoắc Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, cũng không nghĩ sẽ gặp Hoắc Tùy Thành ở chỗ này. Mấy năm này anh đi theo sau lưng cha anh, dần dà quen thuộc công việc ở công ty, anh thường xuyên nghe nói thủ đoạn của Hoắc Tùy Thành trên thương trường, may mắn có quen biết với Hoắc Tùy Thành một đoạn thời gian, đối với ánh mắt độc đáo và thủ đoạn của hắn anh vui lòng phục tùng. Hoắc Tùy Thành là trưởng bối cũng là thầy của anh, Dịch Khiêm ở trước mặt hắn thái độ cung kính, nào dám lỗ mãng. Dịch Khiêm không nhúc nhích, Hoắc Tiểu Tiểu gấp, giãy dụa muốn xuống. "Mau thả em xuống!" Thừa dịp ba em còn chưa mở mắt ra nhìn thấy hai tụi mình đang ôm ấp nhau. Nhưng mà một giây sau, Hoắc Tùy Thành mở to mắt, nhìn về hai người đang đứng ở cửa vào. Khoảng cách quá xa, Hoắc Tiểu Tiểu không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy ngày hôm nay cô đại khái sẽ không dễ dàng. "Còn đứng ở kia làm gì? Tới!" Hoắc Tiểu Tiểu cứng đờ, từng sợi tóc gáy trên đầu đều dựng thẳng lên, không tự chủ được ôm sát cổ Dịch Khiêm, rúc vào lồng ngực anh, thấp giọng ủy khuất nói: "Anh không thể đi, chút nữa anh đừng đi." Dịch Khiêm không nói gì, bế cô đi đến phòng khách, dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc Tùy Thành, cẩn thận thả Hoắc Tiểu Tiểu trên ghế sa lon. "Chú Hoắc." Chú Hoắc không trả lời, chỉ lạnh lùng đánh giá anh một chút, lại đem ánh mắt nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu, "Hoắc Tiểu Tiểu, vừa rồi con ở cửa ra vào nói, muốn Dịch Khiêm ở lại cùng con? Nói như thế nào, lặp lại lần nữa cho ba nghe xem." "..." Muốn cô lặp lại lời kia một lần nữa? Còn không bằng một đao giết cô luôn cho xong. Cô xấu hổ cúi đầu xuống, càng cúi càng thấp. "Nói chuyện." "Ba, con không phải có ý kia..." Dịch Khiêm ở một bên cũng giải vây cho cô, "Chú Hoắc, chú đừng hiểu lầm, Tiểu Tiểu chỉ là nói đùa, không phải là thật." "Nói đùa? Hoắc Tiểu Tiểu, con là nói đùa sao?" Hoắc Tiểu Tiểu cắn chặt môi dưới, gật đầu. "Ba có nói đêm nay về nhà sớm không?" "... Có." "Ngày đầu tiên về nước liền định cả đêm không về, còn nữa, chân con bị gãy mất sao? Không muốn đi đường lại để người ta bế con, còn muốn con trai nhà người ta đêm nay ở lại cùng con, Hoắc Tiểu Tiểu, cô nam quả nữ, con có xấu hổ hay không?" Giọng hắn càng nói càng cao, mi tâm nhíu lại càng chặt, hình như đang chuẩn bị nổi giận, nhưng nhìn đến mắt cá chân sưng đỏ của cô, lửa giận tạm ép xuống, "Chuyện gì xảy ra?" Hoắc Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu. Chuyện không lớn, bình tĩnh, đừng hoảng hốt. Cô mím môi, bò tới gần sát ba mình, có chút ủy khuất và yếu ớt, "Lục Tĩnh Nhất nuôi con ngựa, con đi lên cưỡi hai vòng, sau đó xuống ngựa..." Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, vết thương kia phải nói khoa trương một chút, nếu vậy ba cô mới đau lòng, đau lòng sẽ không nói đến những việc nhỏ, chí ít sẽ không vừa phun lửa vừa mắng cô. "Khi con xuống ngựa, không cẩn thận ngã từ trên lưng ngựa xuống, đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói... Bị ngã rất nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật tốt, không thể bước đi cũng không thể dính nước, may mắn ngày hôm nay Dịch Khiêm đưa con về nhà, đau chết, ba còn hung dữ với con." "Là vậy sao?" Hoắc Tùy Thành nhìn về phía Dịch Khiêm. Hoắc Tiểu Tiểu liền vội ngẩng đầu điên cuồng nháy mắt với Dịch Khiêm, hi vọng cái bình hồ lô này tuyệt đối đừng lộ tẩy. Đôi môi của Dịch Khiêm mím thành đường thẳng tắp, tựa hồ đang do dự giữa "Cấu kết với nhau làm việc xấu" với Hoắc Tiểu Tiểu và "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng" với Hoắc Tùy Thành. Ánh mắt mong đợi của Hoắc Tiểu Tiểu dần dần biến mất. Không phải đâu không phải đâu không phải đâu? Dịch Khiêm đây là muốn bán cô? Chậm chạp không nói lời nào, Hoắc Tùy Thành không có tính nhẫn nại, "Đưa sổ bệnh án cho chú." "Chú Hoắc, lúc Tiểu Tiểu xuống ngựa không cẩn thận bị trật chân, đi bệnh viện nhìn qua, bác sĩ nói, không có việc gì, sức ít thuốc dầu, hai ngày nữa tiêu sưng là được." Dịch Khiêm đưa sổ bệnh án cho hắn. Hoắc Tùy Thành nhìn qua sổ bệnh án, chỉ nghe thấy Hoắc Tiểu Tiểu thế yếu nói ra: "Mặc dù không nghiêm trọng như con nói, nhưng đúng là bị trật, ba nhìn lời dặn của bác sĩ trên sổ là biết, tốt nhất hạn chế đi đứng, mà con cũng không muốn để cho ba và ông lo lắng, cho nên mới năn nỉ Dịch Khiêm đưa con tới đây, ba đừng hiểu lầm, con và Dịch Khiêm ―― a đau! Ba nhẹ chút nhẹ chút!" Hoắc Tùy Thành gấp sổ bệnh án lại, một tay cầm bắp chân của cô, một tay khác mang theo chiếm hữu (???) đè lên mắt cá chân sưng đỏ của cô, không để ý Hoắc Tiểu Tiểu nói, ngẩng đầu nhìn Dịch Khiêm, "Hôm nay cảm ơn con đã đưa Tiểu Tiểu về, nơi này có chú, con đi về trước đi." Đừng đi! Hoắc Tiểu Tiểu rưng rưng, ánh mắt cầu khẩn nhìn anh. Đừng bỏ em một mình ở đây, đợi chút nữa có được không, ít nhất chờ ba em hết giận rồi hẵng đi chớ. Cũng may Dịch Khiêm không có trực tiếp đi, mà là đứng nguyên tại chỗ nói: "Chú Hoắc, phương án hai ngày trước có nhiều chỗ con chưa hiểu rõ, muốn hỏi chú, không biết hiện tại chú có thời gian không?" "9 giờ sáng mai đến phòng làm việc của chú. Mặt khác, sau này nếu như Tiểu Tiểu lại chẳng may xảy ra loại chuyện này, chú hi vọng con có thể ngay lập tức nói cho chú, con nhỏ kia bị ông nội nó làm hư, con tuổi lớn hơn nó, là bạn của Tiểu Tiểu, chú hi vọng con có thể khuyên can nó mà không phải cùng với nó làm loạn rồi thông đồng giấu diếm chú, để nó tùy hứng." Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt. Dịch Khiêm thật là chẳng được việc gì, câu đầu tiên liền huỵch toẹt hết luôn. Cái cớ cũng không tìm được? Quả nhiên, Hoắc Tùy Thành nói kiểu này, Dịch Khiêm đành phải nói: "Thật xin lỗi, chú Hoắc, loại chuyện này sau này sẽ không xảy ra nữa, vậy nếu không có việc gì, con đi trước." Người vừa đi, trong phòng cũng liền chỉ còn hai người Hoắc Tùy Thành và Hoắc Tiểu Tiểu. Trong không khí mê mang, chỗ mắt cá chân Hoắc Tiểu Tiểu tỏa ra mùi thuốc dầu gay mũi. Hoắc Tiểu Tiểu kiên trì nói: "Ba, sao ba lại ở đây?" "Té bị thương không về nhà, cũng không gọi điện thoại cho ba, lại dám tới đây? Còn muốn để Dịch Khiêm ở lại đây chăm sóc con?" Hoắc Tùy Thành xoa mắt cá chân của cô, Hoắc Tiểu Tiểu đau đến nước mắt đều chảy ra, bất lực nắm gối dựa nhịn đau, âm thanh đứt quãng nói: "Con sai rồi, con không phải cố ý không về nhà, con thật là ui da... Là bởi vì không muốn để ba lo lắng." "Không muốn để ba lo lắng? Hoắc Tiểu Tiểu, với vết thương nhỏ chút ét này của con, là sợ bị ba mắng đi?" "..." Có đôi khi Hoắc Tiểu Tiểu hoài nghi ba cô có phải là có thuật đọc tâm, bằng không thì sao có thể phán đoán chính xác tâm tư nhỏ của cô? "Vừa rồi ở cửa ra vào, con muốn để thằng nhóc kia ở lại cùng con, Hoắc Tiểu Tiểu, con đã trưởng thành, bây giờ con không phải là đứa trẻ ba bốn tuổi có thể ngủ chung một cái giường với Dịch Khiêm nữa, nam nữ khác biệt con không biết? Lúc nằm trong ngực nó gọi nó là gì? Gọi như nào? Lại gọi một tiếng ba nghe xem?" Hắn là đàn ông, đàn ông hiểu rõ nhất chính là đàn ông, một cô gái xinh đẹp nằm trong lồng ngực mình làm nũng muốn mình ở lại chăm sóc, đối với đàn ông mà nói, không thể nghi ngờ là trần trụi mời gọi và ám chỉ. Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Huống chi còn là đàn ông trẻ tuổi nóng tính, huyết khí phương cương. Hoắc Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, mặt mũi có chút không nhịn được, lộ ra sự ngại ngùng. "Hay là con và Dịch Khiêm đang yêu nhau?" Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, "Không có, ba đừng hiểu lầm, con và Dịch Khiêm không có yêu đương, con quen biết anh ấy hơn hai mươi năm..." "Nếu không phải yêu đương, vậy quan hệ của hai con là như thế nào?" "... Quan hệ bạn bè." "Vậy con cảm thấy hành động của con và nó gọi là bạn bè sao?" Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc một lát, lắc đầu. Hoắc Tùy Thành đổ chút thuốc dầu ở lòng bàn tay, chà xát một chút rồi nhấn trên mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu. "Đau... Ba xoa nhẹ thôi, thật sự đau, con sai rồi con sai rồi, con biết sai rồi, sau này... Sau này con và Dịch Khiêm sẽ giữ khoảng cách." "Ba không phải muốn con tận lực giữ khoảng cách với nó, nam nữ khác biệt, nếu như con thích nó, nó cũng thích con, như vậy con có thể cùng nó chơi trò mập mờ, không thích thì phải bảo trì khoảng cách, giữa bạn bè với nhau có giống hai con vừa đi vừa ôm ấp nhau sao?" Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, "Con biết rồi." Lại nhỏ giọng lầm bầm hai câu: "Càng già càng nói nhiều." Giọng nói Hoắc Tùy Thành cao vút, "Con nói cái gì?" "Con nói ba càng ngày càng nói nhiều!" Hoắc Tiểu Tiểu nhìn ba cô mặc đồ ngủ, tóc ướt chảy nước xuống, liền có một phỏng đoán lớn mật, cô thử thăm dò: "Ba, hôm nay sao ba lại trùng hợp ở đây vậy, bình thường ba cũng không đến Nhất Phẩm Lan Đình, hôm nay không phải là hẹn người nào đó kim ốc tàng kiều đi―― ui da, đau đau đau đau ba con sai rồi ba nhẹ chút đi chân con sẽ gãy mất..." Mạnh miệng với ông cha kết quả Hoắc Tiểu Tiểu một thân mồ hôi, ỉu xìu nằm trên ghế sa lon, đau đến con mắt đều ngốc trệ. Cũng may mắt cá chân được ba cô xoa tốt hơn nhiều, động đậy cổ chân cũng không có cảm giác đau nhức. Hoắc Tùy Thành đứng dậy, "Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai ba phái người đến đón con về nhà, lần sau xảy ra loại chuyện này lại dám gạt ba tự chạy ra bên ngoài không về nhà, mặc kệ là nguyên nhân gì..." "Con biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa, giữa bạn bè không thể ôm, vậy ba có thể ôm con về phòng sao?" "Hoắc Tiểu Tiểu!" Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, "Chân đau, giữa bạn bè không thể ôm, ba cũng không thể ôm con gái của mình về phòng sao?" "Yếu ớt." Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng Hoắc Tùy Thành vẫn là khom người ôm cô khỏi ghế salon. Hoắc Tiểu Tiểu yên tâm ôm cổ ba mình, cười tủm tỉm nói: "Ba, nếu như ba thật sự hẹn người nào cũng không cần để ý tới con, dù sao hiệu quả cách âm của phòng cũng rất tốt, con không phải người ích kỉ như vậy, chỉ cần tuổi không nhỏ hơn con là được rồi, nếu ba chê con dư thừa, con có thể ngủ ở phòng dành cho khách..." Lời còn chưa nói hết, Hoắc Tùy Thành nhẹ buông tay, để Hoắc Tiểu Tiểu xuống đất, trực tiếp trở về phòng. Hoắc Tiểu Tiểu một mình ngồi trên mặt đất, "Ba!" Thật nhỏ mọn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]