Địa chỉ Lục Tĩnh Nhất gửi cho cô là một câu lạc bộ cưỡi ngựa, câu lạc bộ kia rất nổi danh, chủ yếu là mấy năm nay những công trình giải trí mà kẻ có tiền đều chơi chán, loại cưỡi ngựa vận động này không biết từ lúc nào liền bắt đầu nổi lên. Thuê một con ngựa cũng không đắt, nếu có tiền, còn có thể nuôi một con ngựa trong câu lạc bộ. Gần đây Lục Tĩnh Nhất cũng nuôi một con ngựa không tệ, yêu như chí bảo, lúc nào cũng phải khoe khoang một chút. Không lâu lắm liền đến câu lạc bộ, Lục Tĩnh Nhất đã sớm chờ đón cô, vừa thấy mặt đã cho cô một cái ôm lớn. Cũng không phải là nhiều năm không gặp, mỗi lần về nước nếu có thời gian kiểu gì cũng sẽ bị lôi ra họp mặt, nếu tính lần gặp gần đây nhất, cũng mới trôi qua hai ba tháng mà thôi. "Tiểu Tiểu, cậu rốt cuộc cũng đã đến, biết tớ chờ cậu bao lâu rồi không? Đi đi đi, dẫn cậu đi xem con ngựa tớ nuôi." Ba tuổi nhìn thấy già, Lục Tĩnh Nhất bây giờ và khi còn bé không thay đổi nhiều lắm, vẫn là dáng vẻ miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn kia, còn có cặp mắt đào hoa kia, không biết câu được bao nhiêu cô gái đơn thuần rồi. "Nói cậu đi đón tớ cậu cũng không đi, cậu là đồ bạn tồi." "Thôi đi, lần trước tớ đi theo anh tớ đến tiệc rượu gặp cha cậu, một đêm không có ăn ngon uống ngon, sau này nếu muốn tớ đến nhà cậu thì xin tha, tớ thấy, chỉ có Dịch Khiêm mới có thể đứng vững trước áp lực của cha cậu." Nói đến Dịch Khiêm, Hoắc Tiểu Tiểu lại có đề tài đầy miệng, "Dịch Khiêm đâu? Cậu ấy tới rồi sao?" "Chưa đâu, công ty bận bịu, nói là tối nay tới." Dịch Khiêm không giống với bọn họ, kế thừa gia nghiệp là chuyện ván đã đóng thuyền, còn chưa tốt nghiệp Đại Học, đã được cha mình dẫn dắt để quen thuộc công việc ở công ty, vừa học tập vừa làm việc, bận tối mày tối mặt. "Hướng Sâm và Tưởng Duyệt đâu?" "Đừng nói nữa, Hướng Sâm du học nước ngoài, bây giờ còn đang ở nước ngoài cậu cũng không phải không biết, Tưởng Duyệt cũng thảm, cả ngày bị cha mình buộc học." "Tớ thấy mấy người chúng ta, chỉ có cậu sướng nhất, cả ngày sống phóng túng, cái gì cũng không lo." Lục Tĩnh Nhất nhíu mày cười, "Cái đó là đương nhiên. Đến đây, tớ giới thiệu cho cậu mấy người bạn." Ngồi ở khu nghỉ ngơi có mấy nam thanh nữ tú xinh đẹp trẻ tuổi, ăn mặc cũng không vừa, chắc là phú nhị đại mà Lục Tĩnh Nhất quen biết, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng gặp qua. Lục Tĩnh Nhất thấp giọng nói bên tai cô: "Bạn nhậu, tùy tiện chơi đùa." Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu. "Tôi giới thiệu với mọi người một chút, bạn từ nhỏ của tôi, Hoắc Tiểu Tiểu, các cậu hẳn là có nghe nói, vừa về nước, làm quen một chút." Mấy người đang ngồi dồn dập đứng lên, "Đương nhiên đã nghe nói, nhưng chỉ là chưa gặp được, không nghĩ cậu ấy lại xinh đẹp như vậy." Lục Tĩnh Nhất nhìn người đàn ông hấp tấp muốn làm quen kia, "Đừng có động ý đồ xấu, Tiểu Tiểu là hoa đã có chủ." Hoắc Tiểu Tiểu nhìn cậu một cái, "Hoa có chủ gì chứ, đừng nói nhảm." "Chậc, Dịch Khiêm còn chưa theo đuổi cậu thành công sao? Đồ tồi kia sao lại tệ như vậy chứ?" Hoắc Tiểu Tiểu lườm cậu một cái, cười nói với mấy người đối diện: "Chào các cậu, tớ là Hoắc Tiểu Tiểu." Mấy người dồn dập tự giới thiệu, thân thiện đến không ngờ. Lục Tĩnh Nhất nhờ nhân viên phục vụ đưa tới một ly nước trái cây, mấy người ngồi xuống tùy tiện nói chuyện vài câu, đa số đều là bọn họ nói, Hoắc Tiểu Tiểu nghe. Nếu đều là bạn nhậu của Lục Tĩnh Nhất, cô cũng lười nói chuyện, tùy tiện nói vài câu khách sáo, không chút để bụng. Không bao lâu, nhân viên công tác dẫn ra một con ngựa. "Nhìn đi, đó chính là con ngựa tớ nuôi, thế nào?" Con ngựa mà Lục Tĩnh Nhất nuôi rất cao lớn, lông tóc rất mượt và đẹp, cổ ngẩng lên trời móng địa xuống đất, mười phần khí thế, xem ra chăm sóc rất tốt, bây giờ nó đang được nhân viên của câu lạc bộ trấn an. Hoắc Tiểu Tiểu đến gần quan sát con ngựa này, sờ lên lông nó. "Thế nào, không tệ chứ?" Hoắc Tiểu Tiểu không có tìm giểu về ngựa, chỉ có thể lễ phép nói một câu: "Ừ, cũng không tệ lắm." "Vậy cưỡi hai vòng chứ?" "Không được." "Không sao, dắt dây ngựa chậm một chút là được. Tin tưởng tớ, không có việc gì." Thịnh tình không thể từ chối, Hoắc Tiểu Tiểu dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác giẫm lên bàn đạp, ngồi trên yên ngựa. Lúc chưa ngồi lên không phát hiện con ngựa này rất cao, vừa ngồi lên liền phát hiện cao đến quá đáng, Hoắc Tiểu Tiểu vốn cũng có chút sợ độ cao, cô cầm chặt dây ngựa, dặn nhân viên công tác dắt chậm một chút. Con ngựa được nhân viên công tác dẫn đi chậm rãi chạy vài vòng. Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên cao, lại nhìn thấy nhân viên công tác dẫn một người đàn ông đi vào, người kia hình như có chút giống Dịch Khiêm. Con ngựa quay một vòng, Hoắc Tiểu Tiểu ngoái đầu nhìn cổng vào, phát hiện đúng là Dịch Khiêm. "Dịch Khiêm!" Cô vãy tay, dây cương ngựa đương nhiên là nới lỏng, con ngựa cảm nhận động tĩnh trên lưng và giọng nói, đi về phía trước nhanh hai bước, Hoắc Tiểu Tiểu nhào tới trước một cái, xém chút té xuống từ trên lưng ngựa. May mắn nhân viên công tác dắt ngựa ổn định, mới không sảy ra một thảm án. Hoắc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, vừa định nhảy từ trên lưng ngựa xuống, liền nhìn thấy Dịch Khiêm đi về phía cô. Một đoạn thời gian không gặp, Dịch Khiêm bỏ đi đồng phục học sinh, chín chắn hơn so với trước kia nhiều, chút ngây ngô thời niên thiếu sớm đã được cha anh rèn luyện sạch sẽ. Hẳn là mới rời công ty, âu phục trên người còn chưa thay, anh cởi áo khoác, ống tay áo sơ mi trắng vén đến khuỷu tay, rất gọn gàng. Cô ngồi ở trên lưng ngựa đưa tay về phía anh, "Ngày đầu tiên em về nước anh cũng tới muộn như vậy, dìu em xuống dưới với." Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, cầm tay của cô, "Chậm một chút, anh đón em." Hoắc Tiểu Tiểu nhảy xuống, nhưng đáng tiếc cô không để ý nước đọng trên mặt đất, chân vừa nhảy xuống trong nháy mắt trượt dài, hoàn toàn không thể dừng lại, cả người nhào vào trong lồng ngực của Dịch Khiêm. Không té ngã, nhưng chân đau. "Đau!" Dịch Khiêm vững vàng đón được cô, nhìn mặt mũi cô tràn đầy hai chữ "đau khổ", khuôn mặt anh nghiêm lại, "Có đau không?" "Đau chết em rồi." "Có thể đi không?" "Chân không gãy, nhưng anh đỡ em một chút." Hoắc Tiểu Tiểu "thân tàn ma dại", hai tay vịn Dịch Khiêm, khập khiễng trở lại khu nghỉ ngơi. Lục Tĩnh Nhất: "Thế nào? Ngã rồi?" Dịch Khiêm nhìn vết thương trên mắt cá chân Hoắc Tiểu Tiểu, "Đi lấy thuốc trị thương đến, hẳn là trật một chút, không có việc gì." "Không có việc gì? Dịch Khiêm, anh xem một chút, đều xưng lên rồi, nói không chừng gãy xương!" Hoắc Tiểu Tiểu cởi giày xoa mắt cá chân, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, "Không được không được, đau quá, đều tại anh, không đón được em." "Ai bảo em nhảy xuống?" Hoắc Tiểu Tiểu hận không thể đạp anh một cước, quay đầu nhìn về phía Lục Tĩnh Nhất, "Cậu thấy chưa, anh ấy cứ hung dữ với tớ, làm vậy có được không?" Lục Tĩnh Nhất lắc đầu, "Không được." Đã nhiều năm như vậy, cái miệng này của Dịch Khiêm vẫn không thể dỗ dành con gái được, xứng đáng ế cả đời. Nhân viên công tác đưa dầu thuốc tới, Dịch Khiêm đổ dầu vào lòng bàn tay, chà xát một chút rồi xoa nhẹ trên mắt cá chân của Hoắc Tiểu Tiểu. Đổ dầu thuốc trong lòng bàn tay nhiệt độ rất nóng, ấn xuống ở mắt cá chân, giống như sắp đốt cháy chân cô luôn. "Đau... Anh làm nhẹ chút đi, a... đau!" Dịch Khiêm nhíu mày nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, "Kiên nhẫn một chút." "..." Hoắc Tiểu Tiểu cắn răn chịu đựng. Xoa nhẹ một lát, mắt cá chân đau đớn rốt cuộc cũng nhỏ đi một chút, nhưng chỗ bị trật vẫn sưng phồng lên, hơi động liền đau nhức không thôi. "Không được, hôm nay em không thể về nhà, nếu không ba em khẳng định sẽ mắng em." Lục Tĩnh Nhất đối với lối sống về đêm rất có kinh nghiệm, "Không trở về nhà? Được, ban đêm tớ sắp xếp cho." Hoắc Tiểu Tiểu khoát tay, đêm không về ngủ, cô lấy lá gan ở đâu? "Không đi, tớ về Nhất Phẩm Lan Đình đối phó một đêm, ngồi chơi lăn lộn với cậu muộn một chút, ba tớ sợ là sẽ lột da tớ." Lục Tĩnh Nhất cũng không có ép buộc, nếu thật sự mang Hoắc Tiểu Tiểu đi chơi một đêm, chú Hoắc đoán chừng cũng sẽ lột da cậu. Bởi vì có vết thương ở chân, cho đến trưa Hoắc Tiểu Tiểu đều nghỉ ngơi không nhúc nhích, nhìn Lục Tĩnh Nhất và mấy người bạn của cậu đang chơi ở trang trại ngựa. Hình như Dịch Khiêm cũng không có hứng thú với loại thể thao này, ngồi bên cạnh cô không rời đi. "Dịch Khiêm, hình như em cảm thấy mắt cá chân em càng ngày càng sưng lên?" Dịch Khiêm chỉ nhìn thoáng qua liền nhăn mi lại, không chần chừ đứng dậy, bế ngang cô lên. Hoắc Tiểu Tiểu giật mình, hai tay ôm lấy cổ của anh, "Làm gì thế? Anh dọa em đấy." "Đến bệnh viện." Anh nói với nhân viên công tác ở đây: "Đợi chút nữa nếu có người hỏi, anh nói chúng tôi đến bệnh viện." "Vâng, Dịch thiếu." Dịch Khiêm bế Hoắc Tiểu Tiểu nhanh chân đi ra ngoài, lái xe đến bệnh viện. Mắt nhìn mắt cá chân của mình càng ngày càng sưng, Hoắc Tiểu Tiểu cho rằng là gãy xương, nhưng kết quả kiểm tra ở bệnh viện chỉ là trật chân một chút. "Chân không có việc gì, yên tâm đi." Bác sĩ nhìn sổ bệnh án, kê cho cô chút thuốc, "Thoa chút thuốc hai ngày nữa là ổn, nhưng vẫn phải chú ý một chút, rồi đó, bạn trai ôm về đi." "..." Hoắc Tiểu Tiểu nhìn Dịch Khiêm, đưa tay. Dịch Khiêm trầm mặc bế Hoắc công chúa lên. Vừa ra khỏi bệnh viện, sắc trời ở bên ngoài đen hơn phân nửa. Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên tay lái phụ trong xe Dịch Khiêm, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, "Dịch Khiêm, chuyện này anh coi như không biết, đưa em đến Nhất Phẩm Lan Đình có được không?" "Em đến Nhất Phẩm Lan Đình, ai chăm sóc em?" "Bác sĩ nói, hai ngày nữa là ổn, huống chi em đã là người lớn rồi có thể tự chăm sóc mình, chút vết thương nhỏ này thật không có sao đâu." Dịch Khiêm không nói lời nào, lấy trầm mặc để cự tuyệt. "Anh biết ba em mà, nếu em cứ về như vậy ba khẳng định sẽ càm ràm em, nói không chừng mấy ngày kế tiếp sẽ không cho em đi ra ngoài, anh giúp em một chút nha, đừng đưa em về nhà." "Dịch Khiêm~" "Dịch Khiêm, cầu xin anh đó." "Được hay không, anh nói một câu đi mà." Hoắc Tiểu Tiểu thúc giục, mặt Dịch Khiêm nghiêm lại, anh bất đắc dĩ nói: "Anh không yên tâm." "Cái này thì có cái gì mà không yên tâm." Hoắc Tiểu Tiểu lầm bầm hai câu, sau đó còn nói: "Trước tiên anh đưa em đến Nhất Phẩm Lan Đình, chút vết thương nhỏ này em không muốn để ba và ông nội nhìn thấy, sáng mai tiêu sưng rồi em sẽ tự đi về nhà, chỉ là ngủ lại một đêm mà thôi." "Một mình em ở nước ngoài bốn năm, chẳng qua chỉ là một đêm không về thì anh lo lắng cái gì?" Dưới ngàn lời cầu xin của Hoắc Tiểu Tiểu, Dịch Khiêm cuối cùng vẫn đưa cô đến Nhất Phẩm Lan Đình. Lên lầu, Hoắc Tiểu Tiểu một bên mở khóa cửa phòng, một bên lấy điện thoại ra nhắn tin cho ba cô, dự định ở trước báo sau. Wechat nhắn như này: Ba, con hơi mệt, không muốn động đậy, đêm nay con ở Nhất Phẩm Lan Đình, không về nhà. Phía sau còn kèm theo một tấm hình. Kẽo kẹt ―― Cửa mở. Dịch Khiêm ôm Hoắc Tiểu Tiểu vào cửa, vừa đi vừa nói: "Anh vẫn cảm thấy một mình em ở lại đây không tiện." "Vậy bằng không thì anh ở lại với em? Dù sao em cũng không về nhà." Đôi môi Dịch Khiêm hơi nhếch lên, không nói lời nào. "Anh Dịch Khiêm? Anh Dịch? Anh Khiêm? Anh à? Đêm nay anh ở lại với em có được không?" Cả người Hoắc Tiểu Tiểu nổi đầy da gà. Vừa mới bước vào phòng khách, lúc này hai người mới phát hiện điện ở toàn phòng đều mở sáng trưng. Không đợi Hoắc Tiểu Tiểu nhảy xuống từ trong lồng ngực của Dịch Khiêm, đã nhìn thấy Hoắc Tùy Thành mặc đồ ngủ ngồi ở trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc ướt sũng còn nhỏ nước, hiển nhiên là vừa tắm xong không lâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]