Chương trước
Chương sau
Ngày thứ hai Hoắc Tiểu Tiểu về nước, bị tiếng ồn ào đánh thức.
Tối hôm qua sau khi được Hoắc Tùy Thành đón về từ sân bay, bởi vì chênh lệch múi giờ, một đêm không ngủ, cho đến hừng đông khó khăn lắm mới nhắm mắt được vài phút đồng hồ, thình lình bị tiếng động đánh thức, Hoắc Tiểu Tiểu một bụng tức giận rời giường.
Tay sờ xuống dưới gối đầu tìm điện thoại, mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại lên nhìn, tin nhắn trong Wechat dồn dập không dứt.
Chắc đều biết cô đã về nước, muốn hẹn đi chơi.
Hoắc Tiểu Tiểu không để ý tới, nằm ngủ tiếp.
Ngủ một giấc đến một giờ chiều, mặt trời chiếu xuống, xương cốt của cô đều mềm nhũn.
Bữa ăn trên máy bay cô chưa ăn, tối hôm qua lại không muốn gọi dì Triệu dậy, tùy tiện úp một bát mì, nguyên một ngày một đêm, trong bụng sớm đã rỗng.
Cô vuốt cái bụng trống không, mặc đồ ngủ xuống lầu kiếm ăn.
Cuối tuần, Hoắc Tùy Thành ở nhà, nhàn nhã ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu lôi thôi lếch thếch từ trên lầu đi xuống, mi tâm nhăn lại, định nói cái gì đó cuối cùng lại không nói, cúi đầu nhìn màn hình máy tính bảng, nhắm mắt làm ngơ.
"Ba, sáng sớm."
Mí mắt của Hoắc Tùy Thành cũng lười nâng lên, "Ừ."
Dì Triệu đi từ phòng bếp ra, "Tiểu Tiểu tỉnh rồi? Dì để đồ ăn lại cho con ở phòng bếp, nhìn coi muốn ăn cái gì."
Hoắc Tiểu Tiểu nghe vậy vội vàng đi vào phòng bếp, thấy dì Triệu bưng đồ ăn từ trong tủ lạnh ra tất cả đều là món cô thích ăn, cô kích động ôm dì Triệu, "Dì Triệu, vẫn là dì đối tốt với con nhất."
Dì Triệu một bên bỏ đồ ăn vào lò vi sóng, một bên nói với Hoắc Tiểu Tiểu: "Sáng nay dì nhìn thấy chén bẩn trong bồn rửa, tối hôm qua con đói bụng à? Sao về nước lại không nói trước cho dì? Dì chuẩn bị bữa ăn khuya cho con."
"Con vốn muốn cho cả nhà một bất ngờ, kết quả chuyến bay bị hoãn lại một lúc."
"Lão tiên sinh đang ngủ trưa, lúc sáng ngài biết con về nước thì rất vui vẻ, con lại ngủ đến tận bây giờ."
"Buổi chiều chờ ông dậy rồi, con sẽ bồi ông nói chuyện."
Đinh ――
Đồ ăn bên trong lò vi sóng đã được làm nóng xong, dì Triệu bưng lên bàn, lấy bát đũa ra, "Nhanh ăn đi."
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ăn như hổ đói, sau khi ăn no nê mới vừa lòng thỏa ý, bình tĩnh tâm tình bực bội vì sáng sớm hôm nay bị đánh thức.
Về phòng khách thấy ba cô còn đang nhìn màn hình máy tính.
Mặc dù bình thường ở nhà không hợp nhau, nhưng ra nước ngoài nhiều năm như vậy, cô cũng có chút nhớ ba mình.
Đi tới ngồi bên cạnh hắn, nhìn màn hình máy tính trước mặt, "Ba, ba đang..."
Hoắc Tùy Thành nghiêng đầu về sau, nhíu mày giống như ghét bỏ cô lắm, "Con đã đánh răng rửa mặt chưa?"
Hoắc Tiểu Tiểu vừa định lảm nhảm với Hoắc Tùy Thành, bồi dưỡng tình cảm cha con một chút, mặt mũi cô viết đầy không vui vẻ, "Ba, con đánh răng rồi, mà con cũng không có hôi miệng."
Cằm Hoắc Tùy Thành hếch lên lầu, "Đi lên thay bộ áo quần đàng hoàng rồi lại đến nói chuyện với ba."
"..."
Hoắc Tùy Thành liếc cô một cái, "Đi."
Bất đắc dĩ, Hoắc Tiểu Tiểu đành phải lên lầu thay áo quần rồi xuống.
Bốn năm trước, ông ba này nhẫn tâm ném cô ra nước ngoài du học, ném một lần chính là bốn năm, cô chưa quen cuộc sống ở nơi đó, muốn bao nhiêu lạ lẫm thì có bấy nhiêu, cô chỉ là một cô gái tuổi vị thành niên, muốn bao nhiêu sợ hãi thì có bấy nhiêu, thật vất vả mới tốt nghiệp, tuy nói là vụng trộm về nước, nhưng dù sao cũng là muốn tạo bất ngờ cho ba, nhưng đã qua ngày lễ của cha, ba cô thì hay rồi, tối hôm qua trên đường về nhà không cho cô sắc mặt tốt, sáng sớm còn ghét bỏ cô như thế.
"Ba ơi, hôm nay công ty không có việc gì sao?"
"Buổi chiều sẽ có, không vội." Con mắt Hoắc Tùy Thành cũng lười nâng lên nhìn cô, vẫn chăm chú nhìn màn hình làm việc, "Tự đi chơi đi, đừng quấy rầy ba."
"..."
Ba không yêu cô.
Đây là khẳng định.
Mấy năm này cô ở nước ngoài cũng thường xuyên chú ý tới ba, một ít tạp chí tài chính và kinh tế ngẫu nhiên đưa tin về ba cô, có chút tin liên quan tới thương nghiệp, có chút tin là chụp lén sinh hoạt cá nhân.
Tai tiếng có bạn gái và con riêng cô không cảm thấy kinh ngạc, nhưng ba cô bình thường không đáp lại bất kỳ cái gì, nghiêm trọng nhất là một lần tai tiếng nói ba cô mua bất động sản giá trên trời ở nước ngoài, chuẩn bị phòng cưới vì sắp kết hôn.
Hoắc Tiểu Tiểu bị nhốt ở "Phòng cưới" kia mấy năm.
"Ba, ở bên ngoài ba có ai không?"
Tay gõ bàn phím của Hoắc Tùy Thành trì trệ.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh hắn, càng nghĩ càng có khả năng.
Ba cô mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng mười năm như một ngày, lúc cô du học ở nước ngoài, sau khi bạn học thấy ảnh chụp của cô và ba, cả đám đều cho rằng hai người bọn họ là anh em, không một ai suy nghĩ đến quan hệ cha con.
Mấy năm nay mặc dù ba cô không mang người về nhà, nhưng chưa chắc bên ngoài khômg có ai.
Loại chuyện này thực ra cũng bình thường, Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ rất thoáng, đàn ông mà, nhu cầu sinh lý bình thường thôi.
"Hay là nói, ba bên ngoài có con trai riêng?"
Mí mắt Hoắc Tùy Thành vén lên, ánh mắt như muốn nói: "Sao mình lại có đứa con gái như thế".
"... Con gái?"
"Hoắc Tiểu Tiểu, con ở nước ngoài học làm đạo diễn chuyên nghiệp sao? Sức tưởng tượng phong phú như thế, cần ba đầu tư cho con một bộ phim không?"
"Vậy sao sáng nay ba ghét bỏ con như vậy? Chúng ta đã nhiều năm không gặp, ba không nhớ con sao ạ? Không muốn nói chuyện với con, bồi dưỡng tình cảm cha con một chút sao? Ba cũng không muốn biết con ở nước ngoài sống thế nào? Có bạn bè hay không, học hành ra sao..."
Há miệng liền nói không ngừng.
Hoắc Tùy Thành gấp màn hình máy tính lại để một bên, cuối cùng mở miệng, "Hoắc Tiểu Tiểu, trong 4 năm này trừ mấy ngày lễ lớn nhỏ, bình quân mỗi tháng con về nhà một lần, có mấy tháng thậm chí về tận hai ba lần, lúc thân thể ông nội tốt hơn bay qua thăm con cũng không dưới mười lần, còn ba, con còn nhớ ba sang thăm con bao nhiêu lần không? Không nhớ nổi nhỉ? Mỗi lúc khi trời tối gọi video nói chuyện với ba cả một giờ, mặc kệ là A. Idan hay là William, hay bạn nữ V. Ivian con gặp trong nhà vệ sinh, con cũng nói rồi, mặt khác, về phương diện học tập mỗi lần con thi xong, thành tích bảng điểm gửi đến hòm thư của ba, Hoắc Tiểu Tiểu, con còn có cái gì ba không biết sao?"
Cha ruột, không sai.
Còn giống lúc trước.
Hoắc Tùy Thành một lần nữa mở máy tính, tiếp tục xem số liệu báo cáo đầy buồn tẻ.
Trên cầu thang, ông Hoắc được người ta đỡ xuống, gương mặt già cười tươi rói.
"Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng tỉnh rồi?"
"Ông nội!"
Hoắc lão tiên sinh ngồi ở trên ghế sa lon, tuổi tác của ông càng lớn, tinh thần cũng không thể so với năm đó, ông làm bộ trách cứ nhìn Hoắc Tiểu Tiểu ngồi ở bên cạnh mình, "Không nói gì liền về nước, sao không nói trước với người nhà một tiếng, tối hôm qua là chuyện gì xảy ra? Ba cháu nói ví tiền và điện thoại của cháu đều bị người ta trộm sao?"
"Là cháu không cẩn thận."
"Lần sau phải cẩn thận hơn."
"Dạ, nếu như không phải máy bay bị hoãn, hôm qua cháu sẽ tới kịp tổ chức ngày của cha cho ông và ba."
Ông Hoắc cười, "Được, tâm ý của cháu ông biết rồi. Đúng rồi, tốt nghiệp xong, có tính toán gì không?"
Hoắc gia chỉ có duy nhất một đứa con gái là cô, năm đó Hoắc Tùy Thành đưa cô ra nước ngoài, lẽ ra là phải cho cô đi học tài chính, sau này tiếp quản Hoắc thị.
Nhưng Hoắc Tùy Thành không có.
Về mặt tài chính chuyên nghiệp, một phần cũng không để Hoắc Tiểu Tiểu đụng vào.
Đương nhiên, Hoắc Tiểu Tiểu cũng mong không học ngành tài chính, cô trời sinh không có hứng thú đối với mấy con số, nếu so ra, môn ngữ văn mới là thế mạnh của cô.
"Ông nội, cháu mới về nước, còn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ lắm."
"Được, vậy chuyện này về sau lại nói."
Hoắc Tiểu Tiểu nói chuyện với ông vài câu, thân thể ông rất tốt, chỉ là tinh thần không tốt lắm, nói đùa sẽ nhanh mệt mỏi.
"Không nói nữa, ông mệt rồi, cháu cũng nghỉ ngơi đi, vừa về nước thì đi chơi với bạn bè ra cho khoay khỏa."
Hoắc Tiểu Tiểu cười đưa ông nội về phòng.
Từ khi về nước, Wechat của Hoắc Tiểu Tiểu sắp nổ tung, trong đó Lục Tĩnh Nhất là nhiệt tình nhất, nói là gần đây có nuôi con ngựa, muốn mời cô đi chơi.
Lục Tĩnh Nhất không bị đưa ra nước ngoài học, bản thân cậu cũng không phải là người ham học, cả ngày chơi bời lêu lổng, ở trong nhà cũng không trông cậy cậu có thể kế thừa gia nghiệp, dù sao trong nhà cũng còn có con trai cả, Lục Tĩnh Nhất vui vẻ đến thanh nhàn.
Mặc dù sau này bọn họ không cùng trường, nhưng thường xuyên liên lạc.
Hoắc Tiểu Tiểu tiện tay đánh chữ: Được thôi, tới đón tớ.
Lục Tĩnh Nhất nhanh chóng trả lời lại: Tớ không đi đâu, tớ đưa địa chỉ cho cậu, cậu tự mình lái xe tới.
Hoắc Tiểu Tiểu: Không có thành ý.
Lục Tĩnh Nhất: Đại tiểu thư cậu tha cho tớ đi, tớ không dám đến nhà cậu.
Lục Tĩnh Nhất: Địa chỉ: [...]
... Hoắc Tiểu Tiểu nhìn điện thoại, lại nhìn Hoắc Tùy Thành trên ghế sa lon.
Lá gan của Lục Tĩnh Nhất cũng quá nhỏ, ba cô là hồng thủy mãnh thú sao?
"Ba ơi, buổi chiều có việc, con đi ra ngoài một lát."
Hoắc Tùy Thành ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Không phải chưa kịp thích ứng với múi giờ ở đây sao? Gấp gáp đi ra ngoài như vậy?"
"Lục Tĩnh Nhất nói cậu ấy có nuôi con ngựa, hẹn con đi chơi, con cũng rất tò mò." Nói đến đây, cô cười hì hì ngồi bên cạnh ba mình, đưa tay về phía hắn, "Ba ơi..."
"Có việc?"
"Không có việc gì lớn, chiếc 911 ở ga-ra con lái đi nha ba."
"Chìa khoá ở thư phòng, tự đi lấy."
"Cảm ơn ba! Còn có một chuyện..." Hoắc Tiểu Tiểu tận lực để cho mình nhìn đáng thương một chút, "Con hết tiền rồi."
Mấy năm nay tiền tiêu vặt của cô bị quản lí nghiêm ngặt, cho dù là ở nước ngoài, Hoắc Tùy Thành cũng không để cho cô giống mấy người phú nhị đại vung tiền như rác, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều có mức cố định, cho nên bây giờ tiền mặt và tiền tiết kiệm của cô còn chưa tới sáu chữ số.
Có đôi khi ông nội cũng sẽ kín đáo đưa tiền cho cô, nhưng cơ bản là chạy không khỏi cặp mắt kia của ba cô.
Đương nhiên, mặc dù trong túi không có tiền nhiều, nhưng cô cái gì cũng không thiếu.
Chỉ là bây giờ đã tốt nghiệp đại học, nhưng còn chưa có việc làm, thời gian này thật xấu hổ.
Ăn bám, trần trụi ăn bám!
Hoắc Tùy Thành nghi hoặc hỏi cô: "Hai ngày trước không phải ba mới cho con tiền tiêu vặt tháng này sao? Mất hết cả rồi?"
"Còn sáu, bảy tám vạn, nhưng mà con vừa về nước, đi ra ngoài chơi cũng không thể cái gì cũng để người khác trả chứ? Vậy thì thật là làm ba mất mặt có đúng không ạ? Huống chi, bây giờ con đã trưởng thành rồi, không như lúc ở trường, tiền tiêu vặt không đủ dùng."
Hoắc Tùy Thành trầm mặc nhìn cô một giây, hai giây, mười giây, "Một năm trước con nói tiền tiêu vặt một tháng dùng không đủ, muốn ba cho thêm, lúc ấy là ai đảm bảo với ba sau khi tốt nghiệp sẽ không ngả tay xin ba tiền tiêu vặt?"
Hoắc Tiểu Tiểu cúi đầu hổ thẹn, "Là con."
Cô yếu ớt thở dài.
Phú nhị đại nhà người ta, mua đồ xa xỉ ầm ầm, lúc quét thẻ mắt cũng không thèm chớp, đến lượt cô thì tiền tiêu vặt cũng không xứng có được.
Ba cô cũng quá keo kiệt.
Hay là nói, nhà của cô sắp phá sản?
"Nhưng con còn chưa có việc làm, ba sẽ để con đói chết sao ạ?"
"Trong nhà thiếu đồ ăn?"
"Vậy bình thường con mua ít đồ..."
"Con muốn mua cái gì?"
Hoắc Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, "Quần áo."
"Con thích bộ quần áo nào không phải sau khi chọn xong đưa về nhà để ba quét thẻ sao? Tủ quần áo trong phòng con có bao nhiêu bộ chưa mặc trong lòng con còn không rõ?"
... Bây giờ ba không oán cô hai câu miệng sẽ không thoải mái?
Hoắc Tiểu Tiểu mài răng.
Được rồi, cô cũng không phải là loại người không có cốt khí, lúc trước nói tốt nghiệp xong không xin tiền thì sẽ không xin nữa, cô cũng không muốn làm người ăn bám đâu!
Cũng không phải là không có tiền mừng tuổi, hộp vàng nhỏ vẫn còn đó, những năm này để dành, cô cũng coi như là một tiểu phú bà.
Hoắc Tiểu Tiểu bỗng nhiên đứng dậy, trừng ba cô một chút, quay người đi lên thư phòng lấy chìa khóa xe.
Hoắc Tùy Thành sớm đã bước qua tuổi thành thục và ổn trọng, xe thể thao nhẹ nhàng hắn không lái đi, vậy nên mấy chiếc xe thể thao mới mua trong hai năm nay ở ga-ra có thể nghĩ là chuẩn bị cho ai.
Chìa khóa xe thể thao đặt ở trong ngăn kéo giá sách ở thư phòng, Hoắc Tiểu Tiểu mở ra, ngoài chìa khoá ra còn có một hộp đầy thẻ tín dụng.
Cô mắt sắc, nhìn thấy trên mặt thẻ tín dụng có ghi họ và tên của mình.
Đây là chuẩn bị cho ai, liếc qua thấy ngay.
Hoắc Tiểu Tiểu cầm chìa khóa và thẻ tín dụng xuống lầu, đứng ở trước mặt ba cô hắng giọng một cái, biết mà còn hỏi: "Ba ơi, con phát hiện trong ngăn kéo ở thư phòng có thẻ tín dụng viết tên của con, là ông nội làm giúp con sao ạ?"
Hoắc Tùy Thành đưa tay ra với cô, "Đưa thẻ cho ba, đợi chút nữa ba hỏi ông nội con một chút xem có phải không?"
Hoắc Tiểu Tiểu không so đo với ông ba khẩu thị tâm phi này của cô, ôm chặt hắn, "Ba, cám ơn ba."
"Đừng về quá muộn, chú ý an toàn."
"Con biết rồi."
Nói xong lái xe đi ra ngoài.
*****
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.