Màn đêm buông xuống, trên lầu cao nhìn xuống, đại lộ thành thị nhộn nhịp, đường xá chi chít, vô số chiếc xe chạy trên đường dần dần thắp sáng bóng đêm tĩnh mịch. Trước kính thủy tinh, Hoắc Tùy Thành đậy nắp bút máy trong tay lại, đứng dậy lấy một chiếc áo khoác âu phục treo trên giá đi ra ngoài. Trợ lý theo sát phía sau, cũng lật bản lịch trình ra, ở bên người hắn thấp giọng nói: "Hoắc tổng, tám giờ rưỡi đêm ngài có buổi hẹn với Trần tổng tại hội sở Ung Phúc." "Ừ." Hoắc Tùy Thành tùy ý liếc mắt nhìn trợ lý một chút, cảm thấy lạ mắt, ánh mắt trì trệ, quay đầu hỏi nhiều một câu: "Cô là..." Trợ lý trẻ mới tới, mấy người ở văn phòng trợ lý đều có trên người khí chất trầm ổn và chín chắn, nhưng cô gái này có vài phần non trẻ lại ngây thơ, lúc Hoắc Tùy Thành hỏi thăm cô, ánh mắt của cô còn đang đánh giá Hoắc Tùy Thành, Hoắc Tùy Thành vội vàng quay đầu, vừa lúc cả hai nhìn nhau. Bốn mắt chạm nhau trong nháy mắt, nhưng trong đầu trợ lý nghĩ lại là năm tháng không khỏi cũng quá thiên vị hắn, vị Hoắc tổng nắm quyền Hoắc thị gần ba mươi năm này, vậy mà so với ảnh chụp ở trên mấy trang báo tài chính và kinh tế nhìn qua còn trẻ tuổi hơn. Nhưng ánh mắt bén nhọn của hắn đưa cô trở lại hiện thực, trợ lý nhanh chóng cúi đầu, vội vàng giới thiệu mình, "Hoắc tổng, chào ngài, tôi là Trình Hảo, trợ lý mới đến, chị Andy xin nghỉ để sinh em bé, tạm thời tôi sẽ thay thế chức vị của chị ấy, hôm qua tôi mới nhậm chức." Hoắc Tùy Thành đứng trước thang máy, thản nhiên nói một câu: "Nói Hàn Thiệu tới đây, chỗ của tôi không cần cô đi theo." Trợ lý mới đến cắn cắn xuống môi, sắc mặt có chút ảo não khó xử. Đi làm ngày đầu tiên, chẳng lẽ bởi vì mình chăm chú nhìn sếp thêm một chút, Hoắc tổng cũng đuổi việc cô sao? Trình Hảo cực kỳ hối hận, thấp giọng đáp ứng, bước nhanh trở về văn phòng trợ lý. Không bao lâu, một nam trợ lý có kinh nghiệm từ văn phòng đi ra. "Hoắc tổng." Hoắc tổng nhìn anh ta một cái, không nhiều lời, bước vào thang máy. Trong thang máy, Hoắc Tùy Thành không nói chuyện, trợ lý cũng không nói chuyện. Thẳng đến bước ra thang máy, cao ốc cổng lên xe trước, Hoắc Tùy Thành nói: "Về sau loại chuyện này, đừng để một cô gái vừa tốt nghiệp đi theo tôi, cô Andy không hiểu chuyện, cậu ở công ty nhiều năm như vậy cũng không hiểu chuyện?" Trợ lý giật mình, thay hắn mở cửa xe rồi rủ lông mày xác nhận: "Xin lỗi Hoắc tổng, lần này là tôi sơ sót." Hoắc Tùy Thành lên xe, không nhắc lại việc này. Con đường đi đến hội sở Ung Phúc đông đúc không chịu nổi, Bentley vừa đi vừa nghỉ, sau một giờ mới đến cổng hội sở. Nhân viên hội sở dẫn đường cho Hoắc Tùy Thành và trợ lý đến một căn phòng, một người đàn ông trung niên mặc âu phục nhiệt tình tiến lên đón. "Hoắc tổng, ngài rốt cuộc cũng đến, mấy người chúng tôi chờ ngài đã lâu." "Trên đường có chút chuyện, tới chậm." Trong bàn ăn ở bốn phía còn có sáu, bảy người đàn ông mặc âu phục, mặc kệ là đã gặp hay là chưa gặp, tóm lại đều thấy qua Hoắc Tùy Thành trên báo chí tài chính và kinh tế, dồn dập nhiệt tình thăm hỏi. Hoắc Tùy Thành nhìn quanh một vòng sau bất động như núi ngồi xuống. Loại tiệc này hắn tham gia vô số lần, nên ứng đối như thế nào, trợ lý Hàn Thiệu sau lưng hắn đều hiểu rõ trong lòng. Trần tổng tự mình rót rượu cho Hoắc Tùy Thành, trò chuyện chút chủ đề bình thường, quay đầu đưa một ánh mắt cho cô gái trẻ trên bàn cơm, ra hiệu cô ấy tới. Cô gái trẻ xinh đẹp, da thịt trắng như tuyết, mặc một bộ váy dài gợi cảm lộ vai, cầm ly thủy tinh đi tới. "Chào ngài, Hoắc tiên sinh, em là Phương Tĩnh, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu, em mời ngài một ly." Cô gái kia nhìn qua cũng chỉ là tuổi vừa tốt nghiệp, tay cầm ly rượu khắc chế sao cũng khó nén có chút run rẩy. Giống như là vì động viên chính mình, cô ngửng đầu uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly thủy tinh. Uống quá gấp, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay sặc đến đỏ ửng. Trần tổng cũng cười hoà giải, "Hoắc tổng, đây là trợ lý mới nhận chức trong công ty tôi, là em gái họ hàng xa của tôi, vừa tốt nghiệp không lâu, tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi dẫn theo em ấy ra thấy chút chuyện đời, lúc em ấy học đại học đã ngưỡng mộ ngài, nghe nói tối nay tôi và ngài cùng ăn cơm, không hiểu sao lại muốn tôi dẫn theo để làm quen với ngài một chút, ngài đừng để ý, Tĩnh Tĩnh, đến đây, ngồi bên người ngài Hoắc đi." Nói xong, kéo ghế bên cạnh Hoắc Tùy Thành ra. Ở đây đều là mấy con cáo già trên thương trường, cô em gái họ hàng xa lại có chút xinh đẹp là biết chuyện gì xảy ra rồi. Hoắc Tùy Thành cũng không nói gì, nhìn cô gái này rõ ràng mang theo ánh mắt lo sợ đứng cạnh ghế ngồi, hắn ra hiệu cô ấy ngồi xuống. Cô gái kia vừa ngồi xuống, ly rượu trống rỗng trong tay liền bị Trần tổng rót thêm rượu. "Tĩnh tĩnh, đây chính là thần tượng em ngưỡng mộ đã lâu, ngày hôm nay thật vất vả mới gặp được, kính Hoắc tổng một ly đi." Cô gái không thể uống rượu, xong một ly sắc mặt liền đỏ bừng, lúc này nghe Trần tổng nói, không thể không tiếp tục cầm ly rượu lên mời. "Hoắc tiên sinh, em lại mời ngài một ly." Hoắc Tùy Thành đưa tay ngăn cản, cầm đũa gắp cho cô một lát thịt bò, cũng gọi nhân viên phục vụ, "Một ly sữa nóng." Nói xong lại nói với cô gái: "Con gái không thể uống quá nhiều rượu, rượu vang kết hợp với thịt bò rất tốt, cô nếm thử." Cô gái kia được sủng mà sợ, cảm ơn liên tục, "Hoắc tổng, cảm ơn ngài." Trần tổng ở một bên nhìn, lão cáo già đang tính toán tâm tư của Hoắc Tùy Thành, cười nói với cô gái: "Tĩnh tĩnh, Hoắc tổng gắp đồ ăn cho em đó, nhanh ăn đi." Trên bàn cơm chưa có người nào động đũa, cô không dám ăn. Phục vụ đưa tới một ly sữa bò nóng, Hoắc Tùy Thành đưa cho cô, "Không sao, ăn đi." Lúc này cô gái mới đánh bạo gắp một lát thịt bò bỏ vào trong miệng. "Thế nào? Ngon không?" Thịt bò ngon, hầm rất mềm bỏ vào miệng liền tan đi, còn mang theo mùi thơm của rượu vang. Biểu cảm khẩn trương của cô gái lúc mới tới dần dần buông xuống, khuôn mặt cười cười nói với Hoắc Tùy Thành: "Dạ, rất ngon." Hoắc Tùy Thành cầm ly rượu uống một chút, "Con gái của tôi cũng rất thích." "Con gái? Con gái ngài bao nhiêu tuổi rồi?" "Không chênh lệch lắm so với cô, ra nước ngoài học, năm nay tốt nghiệp." Trần tổng vừa cười vừa nói: "Tĩnh tĩnh, con gái Hoắc tổng anh đã thấy, xinh đẹp lại thông minh, so với em còn nhỏ hơn một tuổi, thành tích thi tốt nghiệp cao trung năm đó chính là tiến vào toàn tỉnh trước một ngàn, lúc này mới bao lâu đã sắp tốt nghiệp, con gái thông minh như vậy, Hoắc tổng phải bồi dưỡng thật tốt, sau này nói không chừng không kém cỏi hơn Hoắc tổng chút nào đâu." Cô gái nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Hoắc tổng, con gái ngài thật ưu tú." Sắc mặt Hoắc Tùy Thành so với lúc vừa vào cửa bình thản không ít, "Chỉ là nha đầu cả ngày thích làm loạn mà thôi." "Hoắc tổng khiêm tốn, ở đâu nha đầu chỉ biết làm loạn chứ, Hoắc tổng quá khiêm tốn rồi." Vừa dứt lời, trợ lý cầm di động tiến đến, cúi người nói bên tai Hoắc Tùy Thành hai câu rồi đưa điện thoại cho hắn. Hoắc Tùy Thành mắt nhìn dãy số xa lạ trên điện thoại, đứng dậy, "Thật ngại quá, tôi đi nhận điện thoại." "Ngài cứ tùy ý." Hoắc Tùy Thành rời khỏi phòng, đưa điện thoại di động phụ ở bên tai. "Alo?" Trong điện thoại di động lập tức truyền ra giọng nói ủy khuất, "Ba ơi, là con." Trong phòng, Trần tổng hài lòng gắp cho Phương Tĩnh một miếng thịt bò, thấp giọng nói: "Biểu hiện không tệ, tiếp tục cố gắng." Phương Tĩnh cúi đầu, yên lặng ăn thịt bò trên bàn ăn, cô biết Trần tổng nói cô tiếp tục cố gắng là có ý gì, trước khi tới đây cô đã biết chuyện mình cần làm, cũng chuẩn bị dự tính xấu nhất, chỉ là phong độ và bao dung mà Hoắc tiên sinh đối với cô cho tới bây giờ cô chưa từng dám hi vọng xa vời. Không cho cô uống rượu, cho cô sữa bò nóng, một người đàn ông biết am hiểu như thế, nếu như ban đầu cô không nguyện ý, bây giờ nghĩ đến cũng không thiệt thòi lắm. Thực ra... Cũng không phải miễn cưỡng. Nghĩ tới đây, trái tim Phương Tĩnh hoảng đến đập bịch bịch. Cửa phòng bị đẩy ra, trợ lý Hoắc Tùy Thành đi vào, có lỗi mà nói với Trần tổng: "Thật sự xin lỗi Trần tổng, bây giờ Hoắc tổng có việc gấp nên đi trước." Mi tâm Trần tổng hơi nhíu, "Có việc gấp sao?" "Đúng vậy, ngài từ từ ăn, tôi đi trước." Trợ lý quay người bước nhanh đi ra ngoài, Trần tổng vội vàng đẩy Phương Tĩnh, "Đi tiễn!" Phương Tĩnh lảo đảo mấy bước, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng đuổi theo. Cô mang giày cao gót, chạy đến đau chân, cũng may trước khi trợ lý lên xe rốt cuộc cũng đuổi tới cổng. "Hoắc tiên sinh!" Cô thở hồng hộc đứng trước cửa xe, nhìn Hoắc Tùy Thành hạ cửa xe xuống, "Ngài muốn đi rồi sao?" "Ừ." Mi tâm Hoắc Tùy Thành nhíu chặt, tựa hồ thật có việc gấp. "Vậy em..." "Tuổi cháu còn nhỏ, về sau mấy loại tiệc rượu này đừng tham gia nữa. Thời gian này cháu nên mặc váy tản bộ trên bờ sông, mà không phải ở đây uống rượu." Lời nói của Phương Tĩnh nghẹn tại trong cổ, nửa ngày cũng không thể nói thành lời, đợi lúc cô kịp phản ứng, xe của Hoắc Tùy Thành đã nhanh chóng rời khỏi cổng hội sở Ung Phúc. Cô ngơ ngác nhìn đèn xe dần dần biến mất dưới tầm mắt, bàn tay siết chặt váy dần buông ra, bịt miệng lại. Trong xe Bentley, Hoắc Tùy Thành phân phó tài xế, "Đến sân bay, nhanh lên." Trợ lý có nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là khoảng cách từ trung tâm thành phố đến sân bay tương đối xa, gắng sức phóng xe cũng mất nửa giờ mới đến được sân bay quốc tế. Hoắc Tùy Thành xuống xe, vừa đi bộ vừa nói với trợ lý: "Đi tìm nhân viên có kinh nghiệm, hỏi vừa rồi có cô gái nào liên hệ hỗ trợ hay không. Tiểu Tiểu về nước, điện thoại bị trộm." Trợ lý vội vàng xác nhận, xoay người đi tìm nhân viên công tác. Thời gian hiện tại là mười một giờ đúng, sân bay quốc tế lớn như vậy, có biết bao người đến người đi, Hoắc Tùy Thành ở trong đám người tuần sát lại không thể đoán ra địa điểm tìm Hoắc Tiểu Tiểu, lúc đang chuẩn bị đi tìm nhân viên công tác, phía sau lưng có một bóng người lén lút chạy tới về phía hắn, thừa dịp hắn không chuẩn bị ôm lấy hắn như một con gấu. "Ba, ngày của cha vui vẻ!" Giọng nói quen thuộc để tảng đá lớn trong lòng Hoắc Tùy Thành rốt cuộc cũng buông xuống, nắm lấy cánh tay ôm hông mình, nghiến răng quay người. Trước mắt đã là cô gái duyên dáng yêu kiều, ngũ quan trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn sau khi nẩy nở còn giữ lại đôi nét lúc bé, xinh đẹp đến mức thu hút từng ánh mắt liên tiếp và quay đầu lại của người qua đường. Vẫn giống như khi còn bé nghịch ngợm thích làm nũng. Hoắc Tùy Thành đưa tay vặn lỗ tai trắng nõn giấu trong tóc của cô, "Hoắc Tiểu Tiểu! Con là chuyện gì xảy ra? Không rên một tiếng liền về nước?" "Ba... Đau đau đau!" Hoắc Tiểu Tiểu một tay che lấy lỗ tai mình, một tay nắm lấy cái tay đang "làm ác" kia, đau đến khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, "Ba buông tay ra, đau, thật đau!" Hoắc Tùy Thành buông lỏng tay, "Nói, chuyện gì xảy ra?" Hoắc Tiểu Tiểu một bên xoa lỗ tai một bên nhìn sắc mặt ba cô, nói lầm bầm: "Vốn dĩ con muốn tạo bất ngờ cho ba, không nghĩ tới lúc xuống máy bay con mới phát hiện bị trộm đồ, điện thoại túi tiền cũng không thấy, con chỉ nhớ số điện thoại của ba và ông, đã trễ thế này con cũng không nêm quấy rầy ông nghỉ ngơi đi? Nếu ba không muốn tới đón con thì phái chiếc xe cũng được." "Sao con cũng không bị trộm đi luôn?" "Ba, ba đừng hung dữ với con nữa, hôm nay là ngày lễ của ba, không thể tức giận." Hoắc Tùy Thành bị lời này của cô chọc cho tức cười, "Sinh nhật con ba không thể tức giận, lễ tết không thể tức giận, ngày lễ của ba cũng không thể tức giận? Con không chọc ba làm sao ba lại tức giận?" Trợ lý cách đó không xa dẫn theo nhân viên công tác vội vàng đến, biết đã tìm được Hoắc Tiểu Tiểu rồi sau đó xoay người xin lỗi nhân viên công tác. Hoắc Tiểu Tiểu tự biết đuối lý, ôm cánh tay ba cô nói: "Ba, ba đừng nóng giận, con đặc biệt về để chúc ba nhân ngày của cha, còn chuẩn bị quà cho ba, con là một mảnh hiếu tâm..." Hoắc Tùy Thành mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, "Còn một giờ cuối cùng cũng chúc mừng ba ngày của cha?" "... Máy bay bị hoãn lại." Hoắc Tùy Thành bất đắc dĩ thở dài, "Về nhà." Trợ lý cười tiếp nhận vali hành lý trong tay Hoắc Tiểu Tiểu, "Hoắc tiểu thư, hoan nghênh về nước." "Cảm ơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]