Chương trước
Chương sau
Một trăm ngày cuối cùng thi cao trung trôi qua rất nhanh, thầy chủ nhiệm một bên cầm kính lúp, núp ở bên cửa sổ hoặc cửa sau, muốn bắt được những em học sinh không chịu học, có thêm một cô giáo nữa là cô Biên đi theo làm tùy tùng cho thầy.
Dưới chính sách "ác liệt" của thầy, mấy đứa học sinh nghịch ngợm nào dám khiêu chiến quyền uy của thầy chủ nhiệm, từng người vùi đầu vào học, mất ăn mất ngủ.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp sơ trung, trường Nhất Trung cho học sinh ngồi làm bài thi thử liên tục, nhưng cũng đặc biệt rút ra một buổi chiều để các em tổng vệ sinh, quét rác quét sân, bắt cá thay nước, phòng phát thanh của trường phát mấy ca khúc nổi tiếng, trừ mấy học sinh năm ba cao trung* sắp thi Đại Học và học sinh năm ba sơ trung*, đại bộ phận học sinh đều đắm chìm trong bầu không khí thoải mái này.
*Năm ba cao trung: Lớp 12.
*Năm ba sơ trung: Lớp 9.
Mấy người Hoắc Tiểu Tiểu lúc đầu tâm tình rất tốt, nhưng càng đến gần kỳ thi cao trung, càng lo lắng nghiêm trọng hơn, Dịch Khiêm còn tốt, nhưng lo lắng nghiêm trọng nhất là đôi bạn thân Lục Tĩnh Nhất và Hướng Sâm.
Đặc biệt là nhà trường không bắt buộc Lục Tinh Thần đến trường, nhưng Lục Tinh Thần vẫn kiên trì mỗi ngày đều lên lớp đúng giờ, mấy người kia vốn ở chung với Lục Tinh Thần đã không tốt, khi gặp sao cũng phải móc đểu hai câu, hiện nay nhìn Lục Tinh Thần thi toán được giải nhất cả nước, được tuyển thẳng lên cao trung mà không cần thi, từng người đều hận không thể viết hai chữ "ghen tị" lên trên trán.
Lục Tĩnh Nhất là người không sợ chết nhất, nắm cây chổi trong tay đùa nghịch làm bộ như mình là đệ tử của Thiếu Lâm tự, nhìn cậu bạn bên cạnh xách nước lau bàn của Lục Tinh Thần, "Sao tớ lại thấy ngứa mắt Lục Tinh Thần thế nhỉ? Các cậu nói xem đầu của Lục Tinh Thần có phải chứa cỏ không? Rõ ràng đã đậu cao trung rồi mà cũng còn đi học? Cậu ta đây là cà khịa bọn mình không thi nổi sao?"
"Sao lại chỉ có khịa, theo tớ thấy, là khoe khoang!"
Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở trên ghế lau kính thủy tinh nhìn hai người một chút, "Sao hai cậu giống như cá canh chua thế nhỉ?"
"Có ý gì?"
"Vừa chua lại dư thừa chứ sao. Có bản lĩnh thì bắt chước Lục Tinh Thần, cũng tham gia thi toán đạt hạng nhất, ở sau lưng ghen tị với người ta làm gì?"
"Tụi tớ? Ghen tị với cậu ta?" Biểu cảm của Lục Tĩnh Nhất không thể tin được, lại vô cùng khinh thường, "Hướng Sâm, cậu ghen tị à?"
Hướng Sâm lắc đầu, "Tớ không ghen tị."
"Tớ cũng không ghen tị." Lục Tĩnh Nhất nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, "Cậu thấy chưa, tụi tớ đều không ghen tị. Tụi tớ ghen tị với cậu ta làm gì, tớ được tham gia thi cao trung tớ rất hãnh diện! Một chiến trường có thể chứng minh thực lực của tớ, cậu ta không tham gia thi, sau này nhớ lại sẽ rất tiếc nuối."
Hướng Sâm gật đầu, "Không sai!"
Hoắc Tiểu Tiểu mặc kệ hai con cá canh chua này, lau xong kính thủy tinh rồi nhảy xuống bàn, nhìn kính mà mình lau đã sạch sẽ, cô hài lòng ném khăn lau, "Hai cậu từ từ quét đi, tớ xong rồi, về nhà trước nhé."
"Đừng đi mà, chỗ của tớ còn chưa có..."
"Cá canh chua, cuối tuần gặp."
"..."
Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách về nhà.
Dịch Khiêm xách theo thùng nước trở lại phòng học, nhìn cả phòng không thấy Hoắc Tiểu Tiểu, anh hỏi: "Tiểu Tiểu đâu?"
Lục Tĩnh Nhất vung cây chổi, "Lau kính xong liền về nhà, đúng là đồ đàn em không có nghĩa khí... Này, Dịch Khiêm, giúp đỡ chút đi, chỗ của tớ còn rất nhiều nơi chưa quét xong."
Dịch Khiêm cầm cặp sách chuẩn bị đi, quay đầu nói với Lục Tĩnh Nhất một câu: "Tôi đưa Tiểu Tiểu về nhà."
"Cái tên Hồ Dương kia tớ đã để cho chú ba tớ xử lý rồi, không cần thiết phải vứt bỏ anh em chứ?"
Dịch Khiêm nhìn cậu một cái, cầm cặp sách không nói một lời đuổi theo.
Ra ngoài trường, Hoắc Tiểu Tiểu đeo cặp sách chậm rãi đi.
Ngày hôm nay tổng vệ sinh, tan học sớm, cô không nói tài xế đến đón mình.
"Hoắc Tiểu Tiểu?"
Một giọng cười quen thuộc từ hẻm nhỏ bên tay phải của cô truyền tới.
Hoắc Tiểu Tiểu dừng bước, nhìn vào trong hẻm nhỏ, là con ngõ có lối tắc đi đến đường lớn, cũng là con ngõ không lâu trước đây Giang Dực kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Trong hẻm nhỏ, Giang Dực đứng dựa vào tường, một tay cầm quyển sách toán che nắng, chỉ thấy hai hàng lông mày dài đậm, song với đó là đôi mắt hẹp dài, đang nhìn cô.
"Đi đâu?"
Bước chân Hoắc Tiểu Tiểu không ngừng, nói hai chữ "Về nhà", nhưng chỉ nghe giọng đối phương đáp lại nhưng không thấy người, người đã bước tới đầu hẻm nhỏ.
Giang Dực cúi đầu, thấp giọng cười cười, trầm mặc đứng ở sau lưng cô.
Hắn đi theo cô cả một con đường, Hoắc Tiểu Tiểu dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn, "Anh đi theo tôi làm gì?"
"Lần trước em nói, tôi là người đầu tiên tỏ tình với em, em sẽ nhớ kỹ tôi lâu hơn một chút, xem ra không sai, em nhớ tôi."
Cùng nhau vào đồn cảnh sát, còn nắm tay nhau chạy qua hết mấy con phố, chuyện "Kinh tâm động phách" như thế, không muốn nhớ cũng sẽ nhớ.
Hoắc Tiểu Tiểu lườm hắn một cái, "Mới có mấy ngày? Trí nhớ của tôi không kém như vậy."
"Sao không thấy mấy người bạn cùng về nhà với em?"
"Tôi cũng không phải không có chân, về nhà thì liên quan gì đến các cậu ấy?"
"Một mình em không an toàn, chuyện của Hồ Dương lần trước..."
"Bạn của tôi đã giải quyết hắn, cảm ơn anh đã quan tâm."
Hoắc Tiểu Tiểu vòng qua bên người hắn, bước nhanh đi lên phía trước.
Giang Dực lại đuổi theo, "Lần trước tôi nói, nếu em không đồng ý mỗi ngày tôi đều chặn đường em."
Hoắc Tiểu Tiểu hoàn toàn không xem ra gì.
Hai ngày nữa là thi đại học, cô không cảm thấy Giang Dực đi những thành phố khác để học thì còn có thể chặn đường cô.
"Đáng tiếc hôm nay anh vẫn không thể làm cho tôi động lòng."
"Vậy tôi phải làm sao mới có thể khiến cho em động lòng?"
"Động lòng thì chưa nói tới, nhưng nếu như anh có thể thi lên Đại Học, có lẽ sẽ cho tôi một ấn tượng khác về anh."
Giang Dực lại cản ở trước mặt cô, hỏi: "Vậy em cảm thấy tôi có thể thi đậu hay không?"
Hoắc Tiểu Tiểu sao có thể ở ngay trước mặt hắn nói loại lời "Anh không có khả năng thi đậu!" này?
Huống chi không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nói hai câu cổ vũ cũng không mất mát gì, lỡ như Giang Dực là một người ham chơi lơ là học tập thì sao?
"Đương nhiên có thể thi đậu. Cho nên ở đây đừng nói chuyện ba lan khan với tôi nữa, không bằng nhìn nhiều hai trang sách, không chậm trễ anh, tôi về nhà."
Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi vừa quay đầu, "Đừng chặn đường tôi nữa."
Nhìn Hoắc Tiểu Tiểu biến mất ở cuối con đường, Giang Dực đứng nguyên chỗ, không tiếp tục theo sau.
Hai ngày nữa liền tập trung thi cử, thành tích của hắn xếp ở gần cuối, tất cả thầy cô đều cho rằng khoảng thời gian này hắn đọc sách học tập chẳng qua chỉ là gặp khó cầu Phật mà thôi.
Hắn thành tích kém lại thích đánh nhau, cô nghĩ như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu là bởi vì sao lại sinh ra hiểu lầm với hắn?
Lần đầu tiên có người khẳng định hắn có thể làm được, dù chỉ là cô muốn cổ vũ hắn, nhưng cũng rất dễ nghe.
Giang Dực nhíu mày, cầm sách toán nhét vào cặp, quay người chuẩn bị về nhà, lại đối mặt với Dịch Khiêm không biết đứng đây từ lúc nào.
Khoảng cách tầm bốn năm mét, hai người đều không nói gì.
Dịch Khiêm cau mày, thái độ cũng không thân thiện nhắc nhở Giang Dực, "Anh cách xa em ấy một chút."
Giang Dực lại không để trong lòng, thậm chí còn cười hai tiếng, "Nếu như tao không muốn?"
"Tao chỉ là nhắc nhở mày." Trên mặt Dịch Khiêm không có biểu cảm giận dữ, bình tĩnh bày tỏ sự thật tàn nhẫn, "Mày thành tích kém, thích đánh nhau ẩu đả, gốc gác gia đình không thanh sạch, tính cách độc đoán táo bạo, trên người mày không có bất luận ưu điểm nào, dù là nâng lên tường mày cũng chỉ là một đống bùn nhão mà thôi."
Ngoài dự đoán là, Giang Dực cũng không vì Dịch Khiêm lời nói này mà cảm thấy tức giận, "Cho nên?"
"Những tài liệu này tao nghĩ chú Hoắc hẳn là cũng đã biết rồi, tao chỉ là muốn nhắc nhở mày một câu, nếu như mày cứ muốn dây dưa với Tiểu Tiểu, thì mày cũng không cần thi Đại Học nữa."
Nụ cười của Giang Dực dần cứng lại, giữa đôi lông mày giấu kín biểu cảm âm trầm.
"Có lòng tốt nhắc nhở tao?"
"Giang Dực, Tiểu Tiểu mới mười bốn tuổi, không có người cha nào sẽ để cho con gái mình dây dưa một tên lưu manh thích đánh nhau như mày, tao không phải đe dọa mày, tốt nhất mày cẩn thận một chút, đừng có dây dưa với em ấy nữa." Anh bình tĩnh nói xong, xoay người rời đi.
Giang Dực cười mà không phải cười nhìn anh, ý vị đùa cợt ở đáy mắt rất đậm, "Chỗ của chúng mày, người có tiền đều như vậy?"
Dịch Khiêm lại tiếp tục quay đầu, "Đúng, chúng tao đều như vậy, mày có thể thử một chút."
Bên cạnh đường có một chiếc Bentley sáng loáng, Dịch Khiêm mở cửa lên xe, rất nhanh chiếc xe khởi động, biến mất ở dòng xe cộ đông đúc.
Vẻ mặt Giang Dực tối lại nhìn chiếc xe rời đi, vứt cặp sách cho hả giận, hung hăng ngã xuống tường rào ven đường.
*****
Hai ngày thi Đại Học, toàn thành phố có giới nghiêm, công an cấm thổi còi phạt, xe hạn chế ra đường, trên ti vi và điện thoại đều đưa tin về kỳ thi Đại Học, những tin tức thì có cái này cái kia, thi Đại Học quên mang giấy khảo chứng, thi Đại Học đến trễ, còn có nhóm phụ huynh lo lắng chờ đợi bên ngoài trường thi.
Thành tích về kỳ thi nửa tháng sau liền có, Nhất Trung bao năm qua hướng đến 6 - 7% học sinh đạt điểm cao xếp vào một nghìn người đứng đầu trong tỉnh, năm nay cũng không ngoại lệ, nhưng vượt qua dự kiến của tất cả mọi người chính là, trong số một trăm người đứng đầu năm nay, có viết một cái tên.
Đó là em học sinh hay xếp cuối bảng thi đua, Giang Dực mà thầy cô hay mắng là học sinh lưu ban.
Hắn vậy mà rất giỏi, xếp trong tốp một trăm trong toàn tỉnh.
Hoắc Tiểu Tiểu nghe được tin tức này mới giật mình nhớ tới, hai ngày trước kỳ thi tốt nghiệp cao trung cô có gặp Giang Dực một lần, cho đến bây giờ, vẫn không tiếp tục gặp lại hắn nữa.
Cái điểm số này, trừ một số trường Đại Học ở nước ngoài, trường trong nước quả thực là đi ngang, thật đúng là thâm tàng bất lộ.
Cố ý, khẳng định là cố ý.
Giang Dực đúng là đồ giả heo ăn thịt hổ.
Hoắc Tiểu Tiểu không có nghĩ về Giang Dực quá nhiều, cảm thán hai câu rồi ném ra sau đầu, cũng không quan tâm hắn học trường Đại Học nào.
Chỉ là mơ hồ nghe nói hắn không ghi danh vào bất cứ trường Đại Học nào trong nước, mà là đi du học nước ngoài.
Dần dần không có bất cứ tin tức gì về hắn.
Trước hôm Hoắc Tiểu Tiểu thi cấp ba, cô làm nũng với Hoắc Tùy Thành rất lâu, muốn ba đợi cô ở bên ngoài trường thi.
Đối với yêu cầu này của Hoắc Tiểu Tiểu, thái độ của Hoắc Tùy Thành là: "Hoắc Tiểu Tiểu, con có phải là muốn kiếm chuyện?"
"Ba ơi, phụ huynh quan tâm con em của mình sẽ chờ bên ngoài trường, ba nói con kiếm chuyện là có ý gì? Ngày đó vừa lúc là cuối tuần, công ty cũng nghỉ, cuộc thi quan trong đối với con như vậy, ba cũng không thể bỏ công việc xuống, quan tâm con một chút?"
"Ba ở bên ngoài trường chờ con là quan tâm con, không chờ con là không quan tâm con?"
Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu.
"Thi cấp ba muốn ba ở bên ngoài trường chờ con, thi Đại Học có phải là muốn ba dắt con vào tận phòng thi không?"
"Thế thì cũng không cần, trường thi ba vào không được."
"..." Hoắc Tùy Thành cầm cặp văn kiện lên, "Được rồi, đi ngủ đi, sáng mai ba đưa con đến trường thi."
"Chỉ là đưa đến thôi ạ? Con thi xong ba có đi đón con không?"
"... Đón!"
Trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu không cao hứng, lấy lùi làm tiến, cũng được đi.
"Dạ, ba ngủ ngon."
*****
Ngày thi vào cấp ba thời tiết tốt, ánh nắng chói lóa, trời xanh không mây, rất nóng.
Hoắc Tiểu Tiểu được ba cô đưa đến bên ngoài địa điểm thi, cầm túi khảo chứng và văn kiện xuống xe, tụ hợp với bọn Dịch Khiêm, cô đứng ở cổng trường thi tạm biệt ba.
Tài xế quay đầu hỏi hắn: "Hoắc tiên sinh, đến công ty sao ạ?"
Hoắc Tùy Thành đưa mắt nhìn Hoắc Tiểu Tiểu vào trường thi, nhìn mấy phụ huynh kiên nhẫn chờ ở bên ngoài trường, ánh mắt trông mong nhìn con mình ở trong trường.
"Tìm một chỗ dừng xe, đợi con bé thi xong, đón về nhà."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.