Trẻ con sợ nhất là cô giáo mời phụ huynh, vừa nghe cô giáo nói gọi điện cho ba mẹ thì sẽ lập tức ngoan ngoãn. Nhưng Dịch Khiêm và Chu Chu bị xách tới phòng y tế không chỉ không sợ cô giáo mời phụ huynh mà thậm chí còn tiếp tục trong tư thế muốn đánh thêm một trận nữa. "Hai đứa các con, không được trừng mắt!" Cô giáo kéo hai đứa trẻ không bớt lo này ra: "Cô hỏi các con, vì sao lại đột nhiên đánh nhau?" Hai người vẫn ngậm miệng giả câm như cũ. "Dịch Khiêm, con nói cho cô biết, vì sao con lại đánh nhau với Chu Chu? Cô chưa từng nói, trong nhà trẻ không được đánh nhau với các bạn học khác sao." Dịch Khiêm hé miệng: "Nói rồi." "Ai ra tay trước?" Vẻ mặt Dịch Khiêm không phục: "Con ra tay trước." "Dịch Khiêm, con lớn hơn Chu Chu, sao có thể bắt nạt bạn chứ? Tại sao con lại ra tay đánh bạn trước?" Thấy Dịch Khiêm không nói lời nào, cô giáo hỏi Chu Chu: "Chu Chu, con nói đi." Chu Chu đưa tay xoa xoa gò má bầm tím: "Con và Hoắc Tiểu Tiểu chơi với nhau, cậu ta... cậu ta không cho con chơi với Hoắc Tiểu Tiểu." "Hoắc Tiểu Tiểu?" Cô giáo quả thật hơi kinh ngạc: "Dịch Khiêm, vì sao con không cho bạn chơi với Hoắc Tiểu Tiểu?" "Tiểu Tiểu là người của lớp con, không phải người của lớp cậu ta, cậu ta chỉ nên... nên chơi với bạn trong lớp của cậu ta thôi, tại sao lại muốn chơi với Tiểu Tiểu?" "Nhưng mà chơi với ai là do Tiểu Tiểu quyết định..." Dịch Khiêm siết chặt nắm đấm, hướng về phía Chu Chu hét lớn: "Chính là không được! Cậu ta còn chơi với Tiểu Tiểu nữa, con còn đánh cậu ta!" "Dịch Khiêm! Bây giờ cô lập tức gọi điện thoại cho ba của con!" Chu Chu nghe thấy lời này của Dịch Khiêm thì vẻ mặt cũng không phục: "Cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi chơi với Tiểu Tiểu! Tôi chính là muốn chơi với cậu ấy! Trước kia cậu ấy học cùng lớp với tôi, nếu không phải tại cậu thì bây giờ mỗi ngày cậu ấy đều chơi với tôi!" "Không cho phép mày chơi với em ấy!" "Tôi chính là muốn chơi với cậu ấy! Tôi thích cậu ấy, tôi không cho phép cậu chơi với cậu ấy!" "Không cho phép mày thích em ấy! Em ấy là của tao!" "Được rồi không được ầm ĩ nữa!" Mắt thấy hai đứa nhỏ lại muốn đánh nhau, cô giáo liền nhanh chóng tách hai người ra: "Dịch Khiêm, Chu Chu, hai đứa các con nghe cô nói, cô biết các con thích Tiểu Tiểu, cô cũng thích Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đáng yêu lại thông minh, ai mà không thích chứ? Nhưng Tiểu Tiểu muốn chơi với ai thì chơi, hai người các con cũng không thể ngăn cản bạn, biết không? Như vậy thì bạn sẽ không vui các con hiểu chứ? Các con hy vọng bạn không vui sao?" Dịch Khiêm lắc đầu. Chu Chu cũng lắc đầu. "Vậy thì đúng rồi, cho nên Tiểu Tiểu muốn chơi với ai thì chơi, Dịch Khiêm, sau này không được bá đạo như vậy nữa. Chuyện hôm nay các con đánh nhau, chút nữa cô sẽ gọi điện thoại cho ba của các con, sau này không được nghịch như vậy nữa!" Đám nhóc Lục Tĩnh Nhất ngồi xổm nghe lén bên ngoài phòng y tế nghe thấy lời này thì cuống lên. "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, cô giáo muốn gọi điện thoại cho ba của Dịch Khiêm!" "Đánh thì đánh thôi, cậu cho rằng ba của Dịch Khiêm sẽ giống như ba của cậu đánh cậu sao? Ba của Dịch Khiêm sẽ không đánh cậu ấy đâu." "Nhưng mà lần này là do Dịch Khiêm ra tay trước, là lỗi của cậu ấy, lỡ như đánh thì sao?" "..." Các cậu cũng biết là lỗi của Dịch Khiêm. Hoắc Tiểu Tiểu hỏi mấy thằng nhóc này: "Vì sao Dịch Khiêm không thích Chu Chu vậy?" Mấy người Lục Tĩnh Nhất nhìn Hoắc Tiểu Tiểu: "Cậu không biết sao?" "Biết cái gì?" Lục Tĩnh Nhất thản nhiên nói: "Dịch Khiêm thích cậu." Hoắc Tiểu Tiểu chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi. "Tớ? Thằng bé kia..." Giọng nói cao vút của cô lặng lẽ thấp xuống dưới cái nhìn chăm chú của mấy cậu trai: "Cậu ấy thích tớ? Sao có thể chứ?" "Đương nhiên là có thể rồi, Dịch Khiêm thích cậu, cho nên cậu không thể chơi cùng Chu Chu được." "Đám nhóc Tiểu Ban kia lại còn tung tin đồn nhảm nói cậu cũng thích Chu Chu, thằng oắt con kia thì có gì tốt, sao cậu lại thích cậu ta chứ." Hoắc Tiểu Tiểu cười. Mới lớn bao nhiêu? Biết cái gì là thích không? Còn không cho cô chơi cùng với bạn khác, trong đầu mấy thằng nhóc này suốt ngày nghĩ cái gì vậy? Hoắc Tiểu Tiểu không coi việc này là chuyện to tát. Mấy đứa trẻ ba bốn tuổi, biết cái gì là thích hay không thích? Đoán chừng cũng chỉ thấy cô thú vị, muốn chơi với cô nhiều hơn mà thôi. Chẳng trách thằng nhóc Dịch Khiêm kia luôn thấy Chu Chu không vừa mắt, hóa ra là "thích" cô. "Tiểu Tiểu, cậu đừng chơi với Chu Chu nữa, Chu Chu cũng thích cậu, nhưng cậu là của Dịch Khiêm, không thể thích người khác." "..." Khóe mắt Hướng Sâm nhìn thấy cô giáo từ trong phòng y tế ra tới cửa: "Đi nhanh đi nhanh! Cô giáo tới rồi!" Mấy đứa trẻ lập tức giải tán. Trở lại phòng học không bao lâu, Dịch Khiêm cũng mang khuôn mặt tím bầm quay lại. Đứa trẻ này còn rất sĩ diện, từ cửa sau lặng lẽ đi vào, vừa đi vào chỗ ngồi thì cầm quyển truyện lên che mặt. Nhưng rõ ràng mà mấy người anh em kia không cho cậu chút mặt mũi nào, tụi nhóc lấy sách che mặt của cậu, nghiên cứu vết máu bầm trên mặt cậu. "Woa, xanh lè xanh lét, còn đỏ kè nữa, Dịch Khiêm, cậu có đau không?" Dịch Khiêm trừng cậu ta rồi lặng lẽ nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, thấy Hoắc Tiểu Tiểu đang nhìn cậu, cậu cướp lấy cuốn sách trong tay Lục Tĩnh Nhất rồi ngăn lại ánh mắt Hoắc Tiểu Tiểu nhìn qua. "Không đau!" "Vẫn là Dịch Khiêm lợi hại, tớ thấy Dịch Khiêm đè thằng nhóc kia xuống đất rồi đánh." "Lấy lớn hiếp nhỏ, các cậu còn không biết xấu hổ mà khoe khoang." Hoắc Tiểu Tiểu cướp lấy cuốn truyện của Dịch Khiêm, nhìn cậu: "Dịch Khiêm, còn có các cậu nữa, sau này đừng có luôn bắt nạt Chu Chu, cậu ấy nhỏ hơn các cậu, cậu đánh cậu ấy là bắt nạt cậu ấy." Dịch Khiêm nhíu mày quát to với cô: "Ai bảo cậu ta luôn tới tìm em chơi!" Hoắc Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích với cậu: "Cậu ấy là bạn của tớ, vì sao không thể tìm tớ chơi, các cậu cũng là bạn của tớ, bình thường không phải tớ luôn chơi với các cậu sao?" "Không được, giữa tôi và cậu ta, em chỉ có thể chọn một!" Dịch Khiêm cứng cổ nói: "Em nói đi, em là chơi với cậu ta hay là chơi với tôi!" "..." Thằng nhóc nhỏ như vậy mà đã học được cách cô lập rồi? "Vậy nếu tớ nhất định muốn chơi với cậu ấy thì sao?" Dịch Khiêm thấy lời này của cô ý tứ rõ ràng là muốn chơi với Chu Chu, cậu nhất thời tức giận đến mức đứng lên, thở mạnh mấy hơi, tức giận nói: "Không được! Nếu như em chơi với cậu ta, vậy sau này tôi... sau này tôi... sau này..." Hai chữ "sau này" lặp lại bốn năm lần, vẫn không thể nào nói ra được câu tiếp theo. "Sau này thế nào?" "Sau này... tôi không mang socola cho em nữa!" Hoắc Tiểu Tiểu phụt một tiếng mà cười. Thật sự là trẻ con. "Tớ mới không cần socola của cậu đâu, đều tại socola của cậu làm tớ mập lên." "Vậy sau này tôi... sau này..." "Nếu tớ chơi với Chu Chu, sau này cậu sẽ không chơi với tớ sao? Được thôi." Hoắc Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: "Vậy từ hôm nay trở đi chúng ta đừng nói chuyện nữa." Dịch Khiêm gấp đến mức suýt chút nữa dậm chân: "Tôi không có ý này!" "Vậy cậu có ý gì?" Dịch Khiêm thở hổn hển nhìn cô rất lâu, giống như không có cách nào với Hoắc Tiểu Tiểu, cậu đành phải thở phì phò ngồi xuống: "Tôi không có nói như vậy." Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay chọc vào vết máu bầm trên gò má cậu: "Đau không?" Dịch Khiêm hít vào một tiếng, ra vẻ kiên cường mà lắc đầu. "Được thôi, vốn còn muốn ngày mai mang kẹo cho cậu ăn, cậu không đau thì thôi." "Không có... tôi đau!" Hoắc Tiểu Tiểu cười: "Sau này cậu đừng bắt nạt bạn khác nữa, tớ liền chơi với cậu, mang kẹo cho cậu ăn, nếu như lần sau tớ nhìn thấy cậu bắt nạt các bạn khác, tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa!" Dịch Khiêm cảm thấy rất thất bại, nhưng trong lúc nhất thời cậu lại không có cách nào nói lại Hoắc Tiểu Tiểu. Cậu không muốn Hoắc Tiểu Tiểu cùng chơi, cùng cười với người khác, thế nhưng Hoắc Tiểu Tiểu lại thích chơi với bọn họ, còn không cho phép cậu không cho các bạn khác chơi với cô. Phiền quá đi! Cậu gục xuống bàn, hai tay nắm lấy tóc sau ót, không biết nên làm thế nào mới tốt. "Dịch Khiêm!" Dịch Khiêm khàn giọng đáp một tiếng: "Ừ, tôi biết rồi." ***** Trong văn phòng giáo viên. Cô Triệu đang lật sổ thông tin phụ huynh. "Cô Trần, cô gọi điện thoại cho phụ huynh em Chu Chu lớp cô chưa?" Cô Trần vỗ đầu một cái: "Vẫn chưa, quên mất, gọi ngay đây." Nói xong, cô ấy lấy sổ thông tin ra, tìm tới số điện thoại của phụ huynh Chu Chu rồi bấm gọi. Suy nghĩ một chút, cô ấy lại hỏi cô Triệu: "Cô Triệu, Chu Chu và Dịch Khiêm đánh nhau, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì? Tôi vừa quay về liền nghe đồn khắp trường." Cô Trần vừa hỏi như vậy, cô Triệu đột nhiên cười lên: "Còn có thể là vì cái gì? Hai đứa trẻ này đều thích Hoắc Tiểu Tiểu của ban chúng tôi, đều muốn cùng chơi với Tiểu Tiểu, giờ hoạt động ngoài trời, Dịch Khiêm thấy Hoắc Tiểu Tiểu cùng chơi với Chu Chu thì tức giận, không muốn để con bé chơi với Chu Chu cho nên liền đánh nhau." Nghe vậy, cô Triệu cũng cười: "Đồ con nít quỷ - Alo? Xin hỏi ngài là phụ huynh của em Chu Chu phải không? Tôi là giáo viên phụ trách của Chu Chu, tôi họ Trần." Bên này cô Trần đang gọi điện thoại, nói rõ với phụ huynh của Chu Chu về việc hôm nay Chu Chu ở trường học đánh nhau, cô Triệu cũng tìm được số điện thoại của phụ huynh Dịch Khiêm, gọi một cuộc điện thoại đi, vang lên khoảng bảy tám tiếng mới kết nối. "Alo, chào ngài, xin hỏi ngài là phụ huynh của em Dịch Khiêm phải không ạ? Tôi là cô giáo Triệu, giáo viên phụ trách của Dịch Khiêm, hai ngày trước tôi đã từng liên lạc với ngài, ngài còn nhớ không?" "..." Dịch Dương ở đầu bên kia điện thoại hơi nhăn mày lại, anh đưa tay xua xua, ra hiệu cho trợ lý đi ra ngoài trước. "Tôi có ấn tượng, cô nói đi." "Là thế này, hôm nay ở nhà trẻ Dịch Khiêm đánh nhau với một bạn học khác, cho nên tôi cần phải nói một tiếng với ngài về chuyện này." "Đánh nhau? Vì sao?" Trước đây, Dịch Dương quanh năm cũng chỉ nhận được một, hai cuộc gọi từ cô giáo. Hai, ba ngày gần đây lại liên tục nhận cuộc gọi từ nhà trường, tất cả đều nói về chuyện thằng nhóc kia gây sự ở nhà trẻ. Cô Triệu tỉ mỉ nói với anh về chuyện ngày hôm nay, cuối cùng cười nói: "Dịch tiên sinh, bình thường Dịch Khiêm vẫn rất nghe lời, nhưng lần này đúng là thằng bé làm không đúng, chủ động đánh nhau, cho nên, ngài xem hôm nay ngài có thời gian đến trường học một chuyến không? Chuyện của Dịch Khiêm, tôi phải nói chuyện trực tiếp với ngài." Dịch Dương hít sâu một hơi, nhìn thời gian: "Vậy buổi chiều tôi bớt chút thời gian đi một chuyến." "Vậy tôi ở nhà trẻ đợi ngài, không có việc gì thì tôi không làm phiền ngài nữa, tạm biệt." "Tạm biệt." Sau khi cúp điện thoại, cuộc nói chuyện của cô Trần bên kia cũng chuẩn bị kết thúc. "Cô Trần, cô nói xem... tôi có cần gọi điện thoại cho ba của Hoắc Tiểu Tiểu không?" "Thật ra Tiểu Tiểu không liên quan gì đến chuyện này... có điều cô vẫn là gọi một cuộc đi, nói về chuyện này một câu." "Được." Cô Triệu bấm gọi điện thoại cho Hoắc Tùy Thành, nói đơn giản với Hoắc Tùy Thành về chuyện đánh nhau xảy ra ngày hôm nay. Hoắc Tùy Thành ở bên kia điện thoại nghe được thì lông mày nhăn lại, giọng điệu có hơi không dám tin: "Cô nói... cái gì?" "Hoắc tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, trong chuyện này Tiểu Tiểu không có chút liên quan nào cả, chỉ là hai bạn học bởi vì con bé mà đánh nhau, cho nên tôi cảm thấy vẫn cần phải nói với ngài một tiếng về chuyện này thì tốt hơn." "Hai bạn học? Bởi vì Hoắc Tiểu Tiểu mà đánh nhau?" Hoắc Tùy Thành hồi lâu không biết phải nói gì: "Ai?" "Một đứa tên Chu Chu, một đứa tên Dịch Khiêm, Tiểu Tiểu bình thường ở nhà trẻ rất được các bạn yêu thích, hai bạn học này đều thích Tiểu Tiểu, thường xuyên đưa socola cho Tiểu Tiểu, hôm nay có thể là bởi vì Tiểu Tiểu mà xảy ra một chút xô xát." Lời nói sau đó của cô Triệu, Hoắc Tùy Thành hoàn toàn không nghe được chút nào, trong đầu đột nhiên toát ra hai chữ: Yêu sớm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]