Chương trước
Chương sau
"Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa, cô cảm thấy tên của Tiểu Tiểu rất có ý nghĩa, Tiểu Tiểu, ba của con có thể đặt cái tên này cho, chứng tỏ ba rất yêu con."
Trên mặt Hoắc Tiểu Tiểu mang theo nụ cười xấu hổ mà không mất đi sự lễ phép.
Được rồi đó, cũng chỉ có ông ba của cô có thể lừa gạt trẻ con một cách chững chạc đàng hoàng mà thôi.
Thêm nữa, tình yêu của ba cô quá sâu nặng rồi, cô còn nhỏ, vẫn không gánh nổi.
"Được rồi, Tiểu Tiểu ngồi xuống đi. Để cô xem xem, còn có bạn nào muốn tiếp tục nói về ý nghĩa tên của mình đây?"
"Con con con!"
Trong phòng học, tiếng của các bạn nhỏ khác thi nhau vang lên.
Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xuống, nhìn những bạn nhỏ khác lúc giới thiệu tên mình thì khuôn mặt nhỏ kiêu ngạo, cô thở dài.
Người lớn thật đúng là biết nói bừa lừa trẻ con.
Ba của bạn nhỏ Trịnh Minh kia nói, hy vọng bạn nhỏ Trịnh Minh tương lai chói lọi, vĩ đại lại tươi sáng!
Lời giải thích này thật đúng là khí thế.
Còn có một cậu bé tên là Cố Nam Mẫn.
Tên hay là thì hay đó, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu hoài nghi bạn học Cố Nam Mẫn này ra đời ở bệnh viện Nam Mẫn của thành phố.
Dù sao thì bệnh viện Nam Mẫn vốn là bệnh viện phụ sản tư nhân nổi tiếng nhất thành phố.
Có điều cũng có ngụ ý tốt.
Lại ví dụ như bạn nhỏ tên Dư Lạc kia, ý nghĩa là hy vọng mỗi một ngày còn lại đều có thể vui vẻ.
Sau khi các bạn nhỏ trong lớp lần lượt nói xong, lúc này cô giáo mới cười vỗ tay, ra hiệu để mọi người im lặng: "Xem ra các con đều biết được ý nghĩa tên của mình rồi, vậy thì các bạn nhỏ có cảm nhận được tình yêu của ba mẹ đối với chúng ta thông qua cái tên không?"
"Cảm nhận được!"
"Giỏi quá! Cho nên sau này chúng ta đều phải yêu thương ba mẹ, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, có đúng không?"
"Đúng ạ!"
"Tốt, nếu các bạn nhỏ đều ngoan như vậy, đợi chút nữa chúng ta ra ngoài chơi, nhưng phải nghe theo sự chỉ huy của cô, không được chạy lung tung, có được không?"
Các bạn nhỏ thích nhất chính là tiết học hoạt động ngoài trời, chơi đùa chạy nhảy khắp sân, nghe thấy lời này thì hưng phấn la lớn: "Dạ!"
Cô Triệu để các bạn nhỏ nắm tay nhau, đứng xếp hàng đi ra "sân chơi" bên ngoài, tay trái Hoắc Tiểu Tiểu nắm tay Dịch Khiêm, tay phải nắm tay Lục Tĩnh Nhất, kẹp ở giữa giống như bánh quy có nhân.
Chờ đến "sân chơi", Dịch Khiêm và Lục Tĩnh Nhất buông tay Hoắc Tiểu Tiểu ra rồi nhanh chóng chạy đến trước một cái vòng lắc, chiếm lấy đồng thời cao giọng gọi Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, mau tới đây!"
Hoắc Tiểu Tiểu nghi hoặc đi qua.
Dịch Khiêm đưa cái vòng lắc này tới trước mặt cô, nói: "Tiểu Tiểu, em chơi cái này, ở nhà tôi thường xuyên nhìn thấy mẹ chơi cái này, có thể giảm béo, không phải em nói em mập sao? Bụng lớn như vậy, em có thể lắc cái này, giảm béo!"
Mấy người Lục Tĩnh Nhất và Hướng Sâm bên cạnh phụ họa: "Đúng đúng đúng, Tiểu Tiểu, cậu chơi cái này, nhất định có thể... vứt thịt trên bụng cậu đi!"
"Cái này tớ biết, mẹ tớ cũng chơi!"
"Tiểu Tiểu, cậu nhanh cầm." Tưởng Duyệt thậm chí còn nhét cái vòng lắc vào tay Hoắc Tiểu Tiểu.
"..."
Bây giờ Hoắc Tiểu Tiểu có chút tức giận.
Có thể nói là buồn bực xấu hổ thành tức giận.
Cô béo, cô có thể nói.
Nhưng mà, ba cô, Dịch Khiêm, Lục Tĩnh Nhất, Hướng Sâm, và Tưởng Duyệt, mấy tên trai thẳng này một người cũng không thể nói!
Còn đưa vòng lắc cho cô, có ý gì đây? Chê cô béo ở trước mặt mọi người?
Hoắc Tiểu Tiểu bị mấy đứa trẻ ghét bỏ quá béo, dưới sự phẫn nộ, cô ném vòng lắc xuống đất: "Tớ mập chỗ nào chứ!"
Các trai thẳng lại còn nghiêm trang mà trả lời cô.
"Bụng của em đó, em xem, bụng của em lớn hơn bọn tôi."
"Còn có mặt cậu, cậu xem hai bên mặt cậu, thịt núc ních."
"Tiểu Tiểu, tay của cậu cũng phù lên rồi."
"Tiểu Tiểu, cậu cúi đầu, cậu xem, cậu cũng có hai cằm."
"..." Hoắc Tiểu Tiểu quả thật đã nhận lấy mười ngàn điểm... không đúng, bốn mươi ngàn điểm tổn thương!
Lời trẻ con không cố kỵ, lời trẻ con không cố kỵ.
Cô hít sâu một hơi.
Không so đo với mấy thằng nhóc này, bọn họ thì biết cái gì! Không hiểu cái gì cả!
"Tiểu Tiểu, em sao vậy? Không thích chơi cái này sao? Nhưng mà, có thể giảm béo..."
"Cậu ngậm miệng! Không được nói tớ mập nữa!"
Dịch Khiêm mở to hai mắt nhìn: "Sao em lại giận rồi?"
"Tớ không giận, chỉ là bây giờ tớ không muốn để ý đến cậu, còn có các cậu nữa!"
Nói xong, cô giận đùng đùng rời đi, để lại bốn tên trai thẳng đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết mình đã làm sai điều gì.
"Sao em ấy lại tức giận rồi?"
"Không biết."
"Sao cậu ấy lại giống mẹ tớ vậy chứ, động một tí là giận."
"Có lẽ là con gái đều thích giận."
Hoắc Tiểu Tiểu sờ cái bụng nhỏ của mình, xoa xoa thịt mập, cô thở hổn hển đi đến khu cầu trượt, tìm nơi yên tĩnh, ngồi ở một góc phụng phịu.
Cho dù biến thành trẻ con, cô vẫn bởi vì vấn đề mập lên mà phiền não.
Không đúng, cô như này thì tính là mập gì chứ? Đây rõ ràng là đáng yêu được không? Nói cũng không biết nói!
Chỉ có mấy tên trai thẳng Dịch Khiêm kia, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ không tìm được bạn gái!
"Woa, Siêu Siêu mau tới đây, chúng ta chơi cầu trượt."
"Tớ tới rồi, tớ tới rồi!"
Một đám bạn nhỏ vui vẻ chạy về phía cầu trượt.
Hoắc Tiểu Tiểu dùng hai tay chống cằm tiếp tục ưu sầu với sự nghiệp giảm béo của mình.
Giảm béo là không thể nào, cô còn nhỏ như thế, phải tiếp tục bổ sung dinh dưỡng.
Từ từ, chờ cô lớn lên một chút nữa thì có lẽ sẽ gầy đi nhỉ?
Ba cô vừa cao lại đẹp trai, Quý Văn Tâm vừa trắng vừa gầy, gen của cô hẳn là cũng không tệ lắm đúng không?
Chắc chắn sẽ gầy đi!
Hoắc Tiểu Tiểu nhéo nhéo thịt thừa trên bụng mình, thề son sắt mà nghĩ.
"Tiểu Tiểu, sao cậu lại ở chỗ này!"
Nghe thấy có người gọi mình, Hoắc Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, vậy mà lại là Chu Chu.
"Cô giáo đưa bọn tớ ra ngoài chơi."
"Thật là đúng lúc, bọn tớ cũng vậy! Tiểu Tiểu, chúng ta cùng nhau chơi bập bênh đi!"
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, cô không có hứng thú.
"Vì sao không chơi?"
... Tớ sợ chơi bập bênh với cậu, nhấc cậu lên rồi cậu không thể xuống.
Có lẽ là chú ý tới cảm xúc của Hoắc Tiểu Tiểu không đúng, Chu Chu ngồi vào bên cạnh Hoắc Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, có phải là có người bắt nạt cậu không."
"Không có."
"Vậy vì sao cậu không vui?"
Hoắc Tiểu Tiểu quay đầu hỏi cậu: "Cậu có cảm thấy tớ mập không?"
Chu Chu chớp mắt: "Mập? Không mập? Tiểu Tiểu rất đáng yêu!"
Hai chữ đáng yêu thành công làm Hoắc Tiểu Tiểu vui vẻ, cô lập tức nở nụ cười: "Vẫn là cậu biết nói chuyện."
Không giống mấy tên trai thẳng kia, chỉ toàn nói lời khiến cô tức giận.
Thật sự phải học hỏi Chu Chu về nghệ thuật nói chuyện!
"Cậu cười rồi, vậy bây giờ chúng ta đi chơi bập bênh đi?"
"Không đi, chúng ta chơi cầu trượt đi."
"Được!"
Hai người ăn nhịp với nhau, leo lên từ cầu thang của cầu trượt, Chu Chu dẫn đường ở phía trước cô: "Tiểu Tiểu, cậu đi theo tớ!"
Trải qua "chín chín tám mươi mốt bước ngoặt", Chu Chu từ trên cầu trượt trượt xuống đất, rất nhanh lại đứng lên, nói với Hoắc Tiểu Tiểu ở trên cầu trượt: "Tiểu Tiểu, cậu đừng sợ, cậu ngồi trên đó, trượt xuống, tớ... tớ ở đây đón lấy cậu."
Hoắc Tiểu Tiểu đứng ở đầu cầu trượt, nhìn khoảng cách vài mét ngắn ngủi này, cô cười khinh thường.
Một chút độ cao ấy còn có thể hù dọa được cô?
Cô ngồi xuống, hai tay nắm lấy hai bên cầu trượt, từ từ thả tay, vù một tiếng, tốc độ càng lúc càng nhanh, trái tim Hoắc Tiểu Tiểu sắp nhảy đến cổ họng rồi, tới gần mặt đất thì độ dốc của cầu trượt càng ngày càng thấp, nhưng thân thể cô không có chút ý giảm tốc nào, mãi đến cuối cùng ở cuối cầu trượt được Chu Chu đón được, quán tính hướng xuống khiến cho hai người té thành một cục.
"..." Thật sự phải giảm béo rồi.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Tiểu Tiểu sau khi té xuống.
"Tiểu Tiểu, cậu không sao chứ?"
Hoắc Tiểu Tiểu lấy lại tinh thần, vội vàng từ dưới đất bò dậy, kéo Chu Chu bị mình đè bên dưới đứng dậy.
"Tớ không sao, cậu không sao chứ?"
Nhìn Chu Chu nhe răng trợn mắt, đoán chừng là bị cô đè không nhẹ.
Cậu vỗ vỗ tay mình, lắc đầu cười: "Tớ không sao, không có việc gì! Còn chơi không?"
Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, lần đầu tiên cô có sự nhận thức sâu sắc đối với cân nặng của mình.
"Này, hai người đang làm gì!"
Hoắc Tiểu Tiểu nhìn theo tiếng gọi.
Đám bốn tên trai thẳng Dịch Khiêm kia khí thế hùng hổ đứng cách đó không xa, không chờ hai người lên tiếng liền chạy tới.
"Tiểu Tiểu, em... em là người của lớp chúng ta, sao lại có thể chơi cùng với người của lớp khác chứ?"
"Vì sao lại không thể? Tớ muốn chơi với ai thì chơi với người đó."
"Tiểu Tiểu, cậu đừng tìm cậu ta chơi nữa, vừa rồi cậu ta không tiếp được cậu, tụi tớ chơi với cậu, tụi tớ nhất định có thể tiếp được cậu."
"Đúng, tụi tớ chơi với cậu!"
Hoắc Tiểu Tiểu tạm thời vẫn không muốn để ý đến bốn tên trai thẳng này: "Không cần, tớ và Chu Chu đi chơi cầu bập bênh."
Nói xong, cô nắm tay Chu Chu rời đi.
Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu nắm tay Chu Chu, cậu tiến lên ngăn cản hai người.
"Không được đi! Cậu là Tiểu Ban, không thể chơi cùng với Tiểu Tiểu."
"Đúng, không được đi!"
Chu Chu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Tiểu Tiểu cũng đã nói là muốn chơi với tớ!"
"Dù sao thì chính là không cho phép cậu và em ấy chơi với nhau!"
"Tớ cứ muốn thì làm sao!"
Mắt thấy tình hình giương cung bạt kiếm, Hoắc Tiểu Tiểu kéo Chu Chu ra phía sau: "Các cậu đừng ỷ vào nhiều người mà bắt nạt cậu ấy, cậu ấy nhỏ tuổi hơn các cậu, các cậu tự chơi đi, bập bênh cũng không thể chơi sáu người được."
Các bạn của Tiểu Ban rải rác ở gần cầu trượt, thấy Hoắc Tiểu Tiểu lôi kéo Chu Chu thì lớn tiếng hô lên giống như lúc trước ở Tiểu Ban: "Chu Chu thích Hoắc Tiểu Tiểu! Hoắc Tiểu Tiểu thích Chu Chu!"
Lời này trực tiếp khiến Dịch Khiêm phát bực, cậu tức giận tiến lên đánh Chu Chu ngã nhào xuống đất, cậu siết nắm tay nhỏ lại, từng quyền từng quyền đấm xuống, hai người cứ như vậy mà bắt đầu đánh nhau.
Trước khi Hoắc Tiểu Tiểu đến, Chu Chu ở lớp nhỏ xưng vương xưng bá, Dịch Khiêm ở lớp học cũng không có ai dám trêu chọc, còn từng luyện Tae Kwon Do một thời gian, hai tiểu bá vương đánh nhau không qua loa chút nào.
"Chu Chu! Dịch Khiêm, hai người các cậu dừng tay! Không được đánh nhau!" Hoắc Tiểu Tiểu gấp đến mức nghiến răng, quay đầu trông thấy mấy người Lục Tĩnh Nhất đang ngồi ăn dưa hóng drama: "Các cậu đứng đây làm gì, nhanh đi gọi cô giáo đi!"
"Tớ không đi đâu, không phải cậu vừa mới nói bọn tớ ỷ vào nhiều người mà bắt nạt cậu ta sao? Bây giờ chỉ có một mình Dịch Khiêm, bọn tớ cũng không bắt nạt cậu ta nha." Cái tên Lục Tĩnh Nhất này nói xong còn không ngại chuyện lớn mà cổ vũ cho Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm cố lên! Đánh cậu ta!"
"..." Hoắc Tiểu Tiểu mệt tâm, lúc đang chuẩn bị đi tìm cô giáo thì cô giáo đã nghe thấy tiếng mà đến đây.
"Dịch Khiêm! Chu Chu, hai người các con tách ra cho cô! Không được đánh nữa!"
"Nghe lời! Không được đánh nhau!"
"Không được cắn!"
"Buông tay! Đều buông tay cho cô!"
Sau cuộc hỗn loạn, hai người đánh đến mức khó bỏ khó phân cuối cùng cũng tách ra.
Trên mặt Chu Chu bị thương, xanh một mảng tím một mảng, Dịch Khiêm cũng không có gì tốt, trên mặt cũng khó coi.
Hai người đều căm giận mà nhìn đối phương, mắt đều sắp nổi lửa, vẻ mặt không phục.
"Chuyện gì xảy ra! Đang tốt đẹp sao lại đánh nhau?"
Hai người đều không nói lời nào.
"Dịch Khiêm, Chu Chu là Tiểu Ban, sao con có thể bắt nạt bạn học Tiểu Ban chứ?"
"Con không có bắt nạt cậu ta, một mình con đánh nhau với cậu ta, không để đám Lục Tĩnh Nhất giúp con."
"Vây con nói với cô, sao con lại muốn đánh bạn?"
Dịch Khiêm nhìn Hoắc Tiểu Tiểu, cúi đầu không nói lời nào.
"Chu Chu nói xem, vì sao các con đánh nhau?"
Chu Chu cũng tương tự mà nhìn về phía Hoắc Tiểu Tiểu rồi im lặng cúi đầu.
Thấy hai người không nói lời nào, cô giáo đành phải mang hai người đến phòng y tế.
"Đợi chút cô gọi điện thoại cho ba mẹ các con!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.