Gừng càng già càng cay, Hoắc Tiểu Tiểu chịu thua ba cô rồi.
Nhìn dáng vẻ lừa dối chững chạc đàng hoàng của ba cô, điều cô không hiểu là, sao ba cô có thể nói lời này một cách bình thản như thế? Không đỏ mặt chút nào sao?
Ngay cả lúc nói câu "Con là duy nhất của ba, cũng là duy nhất của ông", người cô cũng đã nổi cả một lớp da gà.
"Không phải là con không biết tên mình có ý nghĩa gì sao? Ngày mai cô giáo hỏi, con cứ trả lời như vậy."
Mặc dù Hoắc Tiểu Tiểu rất muốn chửi bậy nhưng làm con gái ngoan, "tiểu bảo bối" của ba, cô phải vờ kinh ngạc, vui mừng mà bổ nhào vào lòng ba cô, mở to đôi mắt sáng long lanh kia, ngửa đầu nhìn hắn.
"Hóa ra còn là tiểu bảo bối của ba sao?"
... Ồ.
Bỗng nhiên sợ run cả người.
Hoắc lão tiên sinh cũng cười: "Cháu cũng là tiểu bảo bối của ông."
Hoắc Tùy Thành cúi đầu nhìn cô.
Hoắc Tùy Thành với vẻ mặt muốn nói lại thôi, cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng, thật lâu hắn mới bất ngờ bật cười: "Ừ, con là... tiểu bảo bối của ba."
"..." Vẫn là ông nội của cô nói chuyện dễ nghe.
Ba cô nói lời này sao nghe thấy kỳ lạ thế.
Ánh mắt Hoắc lão tiên sinh từ ái mà nhìn cô: "Nếu đã biết được ý nghĩa tên của mình rồi, vậy Tiểu Tiểu còn muốn đổi tên không?"
Hoắc Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, vẫn là thôi đi.
Cái tên Hoắc Nhất Nhất này, ba cô, ông cô không đồng ý, nhưng cũng không có chữ nào đơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929514/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.