Ba giờ chiều, xe ở cổng nhà trẻ dần dần xếp hàng thành một con rồng dài. Dịch Dương ở trong xe nhìn đồng hồ trên cổ tay, chờ cửa nhà trẻ mở ra, đợi một nhóm phụ huynh đông đảo ở cổng tới đón con đi vào, lúc này anh mới không chút hoang mang mà đi xuống. So với những phụ huynh vui mừng hớn hở, không kịp chờ đợi mà tới đón con kia mà nói, vẻ mặt Dịch Dương không dễ nhìn cho lắm. Dịch Khiêm ở nhà trẻ luôn nghe lời, cô giáo chưa bao giờ bởi vì chuyện nghịch ngợm mà gọi điện thoại cho anh, đừng nói chi là mời phụ huynh. Một đường mặt lạnh, anh đi đến phòng làm việc của giáo viên. "Chào ngài, ngài tìm ai?" "Tôi là cha của Dịch Khiêm." "Dịch tiên sinh, mời ngài tới bên này." "Dịch tiên sinh, chào ngài, tôi chính là giáo viên phụ trách của Dịch Khiêm, tôi họ Triệu, lúc chiều mới gọi điện thoại cho ngài." "Tôi nhớ." Cô Triệu đẩy kính mắt trên sống mũi, cười nói: "Là thế này, chuyện ngày hôm nay Dịch Khiêm và bạn học lớp khác đánh nhau tôi đã nói rõ với ngài gần hết trong điện thoại rồi, hôm nay tìm ngài tới là muốn giải quyết chuyện này, dù sao thì vết thương trên mặt hai đứa trẻ đều rất nghiêm trọng." "Dịch Khiêm đâu?" Dịch Khiêm luôn là một học sinh tốt, cô Triệu và Dịch Dương không liên lạc nhiều, cô không đoán ra được tính cách của Dịch Dương, thấy Dịch Dương từ lúc vào cửa đến bây giờ liền lạnh mặt, cô khó tránh khỏi việc suy đoán xem đợi chút nữa anh có ra tay với Dịch Khiêm hay không. "Ngài chờ một lát, tôi đã bảo các cô giáo khác dẫn thằng bé đến đây, nhưng cho dù như thế nào thì đứa trẻ còn nhỏ, đợi chút nữa nhìn thấy Dịch Khiêm, tôi đề nghị Dịch tiên sinh cố gắng nói chuyện với Dịch Khiêm, thằng bé luôn hiểu chuyện nghe lời, lần này có lẽ là quá xúc động thôi." Dịch Dương gật đầu: "Tôi hiểu rõ." Dịch Dương và cô Triệu vừa đi, ngay sau đó trong văn phòng xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục. "Ngài là..." "Tôi là cha của Chu Chu." "Chào ngài, chào ngài, mời tới bên này." Người đàn ông theo cô Trần về phía phòng nghỉ. "Xin hỏi xưng hô với ngài thế nào?" "Tôi họ Lục, Lục Lệ Hành." Cô Trần vừa đi vừa nói: "Lục tiên sinh, chào ngài, tôi là giáo viên phụ trách của Chu Chu, tôi họ Trần, đầu tiên tôi phải nói lời xin lỗi với ngài, chuyện Chu Chu và bạn học khác đánh nhau là do tôi nhất thời không chú ý, không kịp thời kéo hai đứa nó ra, trên mặt Chu Chu bị thương, nhưng mà không sao, bác sĩ đã xem qua, chỉ bị thương ngoài da mà thôi." "Ừ." Cô Trần nhìn hắn nhiều mấy cái, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt giống như không để trong lòng, cô lại nói thêm một câu: "Chuyện này cũng không phải là lỗi của Chu Chu, là bạn học khác chủ động đánh thằng bé." "Ở trong điện thoại cô đã nói qua, tôi biết." Cô Trần cười cười. Vừa bước vào phòng nghỉ, cô Trần liền giới thiệu với người trong phòng: "Dịch tiên sinh, giới thiệu với ngài một chút, vị này là cha của Chu Chu, Lục tiên sinh Lục Lệ Hành." Dịch Dương đứng dậy, cùng vị Lục tiên sinh này bắt tay nhau. "Dịch tiên sinh, chào anh." "Lục tiên sinh, đã lâu không gặp." Người ở tầng lớp này như bọn họ, cho dù không hợp tác thì cũng đã gặp mặt một, hai lần tại tiệc rượu nào đó hoặc là ở hoạt động nào đó. Trước đó không lâu hai người còn gặp qua một lần. "Hóa ra hai vị quen biết nhau, vậy thì chuyện này dễ xử lý hơn nhiều." Mấy người ngồi xuống, ở nhà trẻ không nói chuyện trên thương trường mà nói về vấn đề con trai mình đánh nhau. "Chuyện này tôi nghe cô Triệu nói, là Dịch Khiêm ra tay trước, là lỗi của nó, đợi chút nữa tôi sẽ cho anh một lời giải thích hợp lý." "Trẻ con không hiểu chuyện, có xô xát là rất bình thường, ẩu đả mà thôi, giải thích thì không cần." Mặc dù là nói như vậy nhưng khi cô giáo mang theo hai đứa trẻ đi vào, hai người cha không hẹn mà cùng nhăn mày lại. Trên mặt Chu Chu xanh tím một mảng, khóe miệng bị rách, chỉ vết thương trên mặt thôi mà đã trông rất đáng sợ rồi. Trên mặt Dịch Khiêm cũng khó coi, nhưng so với Chu Chu thì vết thương vẫn nhẹ hơn không ít. Dù sao thì cậu cũng là người ấn người ta xuống đất rồi đánh. Cô Triệu nhìn hai người, vội nói: "Hai ngài đừng gấp, bác sĩ của chúng tôi đã kiểm tra qua, không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, thật sự chỉ là bị thương ngoài da." Lục Lệ Hành nhìn Chu Chu, cau chặt lông mày lại: "Lục Tinh Thần, trên mặt con sao lại bị thương thành như vậy?" Chu Chu chỉ là tên ở nhà của cậu, tên khai sinh chính xác là Lục Tinh Thần. Nghe thấy lời của Lục Lệ Hành, Chu Chu nghiêng đầu nhìn về phía Dịch Khiêm rồi hít mũi: "Con đánh không lại cậu ta, cậu ta đè con xuống đánh." Dịch Dương nhíu mày nhìn Dịch Khiêm, đưa tay sờ sờ vết thương trên má cậu: "Con có chuyện gì vậy, cô giáo nói con chủ động đánh bạn, tại sao lại chủ động đánh, con học Tae Kwon Do là để bắt nạt những bạn khác sao?" Lục Lệ Hành liếc mắt: "Tae Kwon Do?" Khuôn mặt Chu Chu đau khổ: "Ba, con cũng muốn học Tae Kwon Do." "... Học!" Dịch Dương cũng ngại ngùng, con trai mình lớn hơn người ta một tuổi, còn học Tae Kwon Do, chủ động bắt nạt người ta, như thế nào cũng là nhà mình sai. "Dịch Khiêm, nói chuyện!" Dịch Khiêm cúi đầu: "Con chính là không thích thấy cậu ta chơi chung với Tiểu Tiểu." Lục Lệ Hành nghi hoặc: "Tiểu Tiểu?" Cô Triệu giải thích: "Tiểu Tiểu lúc trước là bạn học của Chu Chu, sau này Tiểu Tiểu nhảy lớp, chuyển đến lớp của Dịch Khiêm, Chu Chu và Dịch Khiêm đều thích chơi cùng với Tiểu Tiểu." Dịch Khiêm vừa nhắc tới Hoắc Tiểu Tiểu, Chu Chu liền nổi giận: "Tôi chính là muốn chơi với Tiểu Tiểu, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi chơi với cậu ấy! Trước kia Tiểu Tiểu và tôi chơi rất vui, tôi còn cho cậu ấy socola, tất cả là tại cậu! Cậu không chỉ không cho cậu ấy chơi với tôi, còn không cho tôi đưa socola cho cậu ấy!" Chu Chu nổi giận, Dịch Khiêm cũng bùng nổ: "Mày không được chơi với em ấy! Mày chơi với lớp tụi mày đi, Tiểu Tiểu và mày cũng không cùng lớp, mày dựa vào cái gì mà chơi với em ấy!" Hai đứa nhỏ giương cung bạt kiếm, mắt đỏ đến mức một giây sau sẽ cắn xé nhau. Chu Chu hô to: "Tôi thích cậu ấy, cậu ấy là của tôi!" Dịch Khiêm không chút e sợ nào: "Em ấy mới không phải là của mày! Em ấy không thích thằng nhóc như mày chút nào! Em ấy là của tao! Sau này tao muốn cưới em ấy làm vợ!" "Của tôi! Bà xã của tôi!" "Của tao! Vợ của tao!" Hai đứa trẻ tranh giành nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai, mấy câu muốn cưới Hoắc Tiểu Tiểu kia được nói qua nói lại giống như đá bóng. Giọng nói trong phòng nghỉ tiếng sau cao hơn tiếng trước, sắc mặt Dịch Dương và Lục Lệ Hành liên tục thay đổi. Không thể nhịn được nữa, Dịch Dương cao giọng nổi giận nói: "Được rồi! Ngậm miệng! Không được nói nữa! Còn nhỏ mà ai dạy các con mấy thứ này?" Hoắc Tùy Thành ở ngoài phòng nghỉ đúng lúc nghe được đầy tai: "..." Cô giáo dẫn hắn qua đây cười khúc khích: "Hoắc tiên sinh..." Hoắc Tùy Thành đưa tay, đẩy cánh cửa khép hờ ra rồi đi vào. Hai đứa trẻ còn trừng nhau, không ai phục ai. Cô Triệu đứng lên cười nói: "Hoắc tiên sinh, sao ngài lại tới đây?" Hoắc Tùy Thành nhìn lướt qua hai đứa trẻ: "Tôi đến xem hai thằng nhóc luôn miệng nói muốn cưới con gái tôi." Trong lòng Dịch Dương thở dài, ngoài miệng anh lại hát bài tình cảm: "Tùy Thành, trẻ con không hiểu chuyện, lời nó nói cậu đừng để trong lòng." Cô giáo cũng dàn xếp: "Đúng vậy, Hoắc tiên sinh, trẻ con không hiểu chuyện, lời nói ra ngài đừng để trong lòng." Dịch Khiêm ngửng đầu vội vã giải thích: "Con không phải là trẻ con hai ba tuổi! Con hiểu chuyện rồi, con lớn hơn thằng nhóc này, hiểu chuyện hơn cậu ta, con không nói lung tung, sau này... sau này con muốn cưới Hoắc Tiểu Tiểu!" Chu Chu nghe xong cũng cuống lên: "Con cũng không nói dối! Con thích Tiểu Tiểu, con sẽ... mỗi ngày con đều sẽ mang socola cho cậu ấy ăn!" "Lục Tinh Thần! Con ngậm miệng, không được nói nữa!" "Ba! Con không nói lời nào thì Tiểu Tiểu sẽ bị Dịch Khiêm cướp đi!" Lục Lệ Hành dùng ánh mắt ra hiệu cho con trai mình yên tĩnh một chút rồi đứng dậy, vươn tay về phía Hoắc Tùy Thành: "Hoắc tiên sinh, ngưỡng mộ đại đanh đã lâu." Hoắc Tùy Thành lạnh lùng nhìn Chu Chu một cái rồi qua loa bắt tay với Lục Lệ Hành: "Câu này nên để tôi nói. Lục tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Mấy người đều không phải là người lạ mặt gì, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện. "Mặc dù con gái tôi không tham dự vào chuyện này nhưng chuyện này chung quy cũng bởi vì con gái tôi mới xảy ra, cho nên tôi tới xem một chút." Hoắc Tùy Thành nhìn hai cậu trai nhỏ, sắc mặt hắn từ lúc đi vào đến bây giờ cũng không quá dễ nhìn: "So với tưởng tượng của tôi thì lá gan còn lớn hơn, tuổi còn nhỏ đã hô hào muốn cưới con gái tôi?" "Con..." Dịch Khiêm vừa mở đầu liền bị Dịch Dương cắt ngang: "Dịch Khiêm, chuyện này là con làm không đúng, xin lỗi Lục Tinh Thần." Đều là mấy đứa trẻ kiêu căng tự mãn, nào có chuyện sau khi mình đánh người lại nhận lỗi với đối thủ của mình? "Con không!" "Dịch Khiêm, con chủ động đánh người ta là con làm sai, vì sao không xin lỗi?" Dịch Khiêm tức giận nhìn Chu Chu: "Ai bảo cậu ta luôn quấn lấy Hoắc Tiểu Tiểu, cậu ta không quấn lấy Hoắc Tiểu Tiểu thì con sẽ không đánh cậu ta. Con có thể xin lỗi, chỉ cần... chỉ cần cậu ta nói, sau này không dây dưa với Tiểu Tiểu nữa, con liền nói xin lỗi cậu ta!" Chu Chu tức giận đến mức giậm chân: "Con mới không cần cậu ta xin lỗi! Con muốn cưới Tiểu Tiểu!" Hoắc Tùy Thành cắn chặt răng, vẻ mặt âm trầm nhìn hai đứa trẻ con đang tranh chấp. "Dịch Khiêm! Không được nói bậy bạ, xin lỗi đi!" "Con không!" "Không xin lỗi thì con chính là đứa trẻ hư, Tiểu Tiểu sẽ không thích đứa trẻ hư như con." Đánh rắn đánh ba tấc*, Dịch Dương thoáng cái liền bóp lấy mạch sống của Dịch Khiêm. *Đánh rắn đánh ba tấc: Ý chỉ đánh rắn phải đánh đúng chỗ nó mới chết. Nghĩa bóng là phải biết nắm lấy điểm yếu của người ta để uy hiếp. Dịch Khiêm nhớ tới lời nói mà hôm nay Hoắc Tiểu Tiểu nói với cậu, cậu siết quả đấm, trên mặt viết đầy chữ không phục. Cậu nhóc hít sâu vài hơi, chịu nhục cúi đầu, cắn răng nghiến lợi xin lỗi: "Tôi xin lỗi! Hôm nay đánh cậu là lỗi của tôi, xin cậu tha lỗi cho tôi!" Chu Chu hoàn toàn không quan tâm chuyện cậu đánh mình, cũng không quan tâm đến lời xin lỗi của cậu: "Tôi có thể chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng sau này, tôi muốn cùng chơi với Tiểu Tiểu, cậu không thể... không thể đánh tôi nữa, sau này tôi cũng sẽ đi học Tae Kwon Do, cậu đánh tôi, tôi cũng sẽ đánh cậu!" Lục Lệ Hành kí đầu Chu Chu: "Lục Tinh Thần!" Thấy Dịch Khiêm đã xin lỗi, cô giáo đúng lúc đứng dậy: "Nếu Dịch Khiêm đã biết sai rồi, vậy thì chuyện này coi như đã được giải quyết một cách tốt đẹp, Lục tiên sinh nghĩ sao?" Lục Lệ Hành nhìn Dịch Dương: "Dịch tiên sinh, không phải anh vừa mới nói sẽ cho tôi một lời giải thích hài lòng sao?" Dịch Dương nhìn về phía Lục Lệ Hành, im lặng một lát: "Trẻ con không hiểu chuyện, có xô sát là rất bình thường, ẩu đả mà thôi, đã xin lỗi rồi, bàn giao thì không cần nữa nhỉ?" Hai cô giáo cười xấu hổ, cũng không đáp lời. ... Lúc vừa tới, hình như hai vị này không nói như vậy. Hai người liếc nhau, đốm lửa lập tức cháy lên, hồi lâu mới chầm chậm dời ánh mắt đi. "Được rồi." Lục Lệ Hành kéo Chu Chu tới trước mặt, đưa tay sờ lên vết máu bầm trên mặt cậu: "Có đau không?" Chu Chu lắc đầu: "Không đau ạ!" "Không đau thì cùng ba về nhà." Chu Chu gật đầu, nhìn về phía Dịch Khiêm: "Dịch Khiêm, sau này tôi vẫn có thể chơi với Tiểu Tiểu, cậu nghe cho kỹ, tôi sẽ lấy cậu ấy!" Hoắc Tùy Thành giương mắt: "Con cưới nó, nó có đồng ý không?" Tình địch trước mặt không ai nhường ai. "Tiểu Tiểu... Tiểu Tiểu thích con, đã ăn nhiều socola mà con mang cho cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ đồng ý!" "Cậu nói bậy, rõ ràng người Tiểu Tiểu thích chính là tôi, em ấy ngồi bên cạnh tôi, tôi còn từng ngủ cùng một giường với em ấy, chúng tôi đã ngủ chung cậu có biết không! Cậu có từng ngủ qua chưa!" "Cậu... cậu..." Chu Chu không có cách nào phản bác lại lời này của Dịch Khiêm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải nói thế nào, cậu tức đến nỗi nhào vào trong lòng ba của cậu: "Ba! Con muốn cưới Tiểu Tiểu!" Dịch Khiêm cũng không chịu yếu thế, cậu nắm lấy tay Dịch Dương: "Ba, con cũng muốn cưới Hoắc Tiểu Tiểu!" Hai cặp mắt đồng loạt nhìn về phía Hoắc Tùy Thành. Hoắc Tùy Thành ngoài cười nhưng trong không cười. Nói khoác không biết ngượng trước mặt mình? Hai thằng oắt con này nằm mơ giữa ban ngày sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]