Cô đá đá Hoắc Tùy Thành, ý bảo thả mình xuống dưới.
Cô bị thả xuống dưới nên đất bằng.
Chỉ lát sau, Hoắc Tiểu Tiểu chạy nhanh tới phía trước Hoắc Tùy Thành, kéo kéo sợi dây, hưng phấn kêu lên với hắn: “Ba ba! Đi!”
Hoắc Tùy Thành biết cô vẫn ‘ ghi hận trong lòng ’ việc mình lấy xích chó dắt cô đi dạo, cũng không so đo với một đứa trẻ, chỉ nói một câu: “Vừa nãy con chó vàng kia cũng kéo người chạy trên cát như vậy đấy.”
“……” Hoắc Tiểu Tiểu ủy khuất, “ Con muốn…… Con muốn nói cho gia gia, ba…… ba……” . ngôn tình ngược
“ Muốn nói chuyện với gia gia sao?” Hoắc Tùy Thành cười, sờ sờ cái ót của cô, “ Phong cảnh chỗ này đúng thật là không tồi, vừa tới chơi ngày đầu tiên con thì hay rồi, sau khi về nhà ba ba lại mời giáo viên dạy gia giáo cho con.”
Hoắc Tiểu Tiểu trầm mặc.
Vì không muốn tiếp tục học tập với giáo viên gia giáo, cô đã giả ngu rất lâu, biểu hiện giống hệt như một đứa trẻ hai tuổi bình thường, vốn không thể nói chuyện với người khác.
Nếu cô đi tìm gia gia tố khổ cáo trạng, miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, chẳng phải chứng minh rằng mình đã khoẻ lại rồi sao?
Âm hiểm!
Xảo trá!
Lòng dạ sâu!
Tâm cơ nặng!
Không từ thủ đoạn!
Một tay che trời!
Cứu vớt hắn?
Vai phản diện lớn lại còn cực hung ác, ngay cả con gái mình cũng không buông tha thì còn cứu cái gì mà cứu!
Không cứu, chờ chết đi!
Hoắc Tiểu Tiểu càng tự bế.
Rầu rĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929477/chuong-19-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.