Edit: ?=))
Biệt thự Lâm Hải là công trình 5 năm trước của Hoắc lão tiên sinh, hoàn thành vào hai năm trước, cho đến hôm nay mới là lần đầu tiên vào ở.
Sau khi Hoắc lão tiên sinh tới biệt thự, thì vẫn luôn nhốt mình trong thư phòng, không cho bất cứ ai đi vào.
Ngày Trần bá ở bệnh viện đã biết một chút chuyện cũ năm xưa, khó tránh khỏi có chút lo lắng khi Hoắc lão tiên sinh cứ nhốt mình trong căn phòng.
Căn biệt thự này xem như là tưởng niệm của Hoắc lão tiên sinh đối với phu nhân, từ trang trí cho tới cục, đều được trang hoàng theo sở thích của phu nhân, chẳng qua là khi chế tạo bản vẽ, lão tiên sinh vừa lúc nhận được lá thư kia của phu nhân.
Đứng ở ngoài cửa thư phòng, Trần bá cứ do dự mãi, cuối cùng cũng gõ cửa phòng.
Khoảng cách mười giây sau, trong thư phòng lúc này mới truyền đến tiếng của Hoắc lão tiên sinh.
“Vào đi.”
Trần bá đẩy cửa đi vào.
Hoắc lão tiên sinh đứng ở trước cửa sổ sát đất, đối diện với biển rộng mênh mông vô bờ kia, tầm nhìn trống trải.
Lão nhân gia già rồi, không còn khí phách hăng hái như khi còn trẻ, thân thể trùng xuống, khuôn mặt tiều tụy, tinh thần ngày một xấu đi.
Đi theo Hoắc lão tiên sinh nhiều năm, Trần bá đã chứng kiến toàn bộ quá trình lão tiên sinh từ khi chấp chưởng tập đoàn cho tới ôm tôn bảo dưỡng tuổi thọ như bây giơg.
“Lão tiên sinh, bên ngoài thời tiết không tồi, gió biển thổi cũng thoải mái, tôi dẫn ngài ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-baba-phan-dien-lam-nguoi/929478/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.