Dưới ánh trăng, Tiếu Trác nằm nghiêng trên chiếc giường lớn màu trắng có phần gian ác nhìn chăm chú Lãnh Vũ Hiên nằm cạnh ngon giấc. Giơ ngón tay trắng mịn ra, cô nhẹ nhàng đặt lên mũi Lãnh Vũ Hiên, sau đó nhẹnhàng đẩy lên, ha ha, mũi heo! Nếu Chúa sáng thế năm đó tặng cho Lãnh Vũ Hiên cái mũi như vậy chắc là việc hoàn hảo nhất!
Lãnh Vũ Hiên vẫn ngủ như bên cạnh không có người, Tiếu Trác thu ngóntay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian. Anh ta đã nói không quan tâm dáng ngủ của cô xấu, kiên trì cùng giường chung chăn với cô, vậy thì cô không có lý do để hạ thủ với anh… Không, chân không nể tình! Cô hơidịch người, chầm chậm giơ chân trái lên, mượn ánh trăng tối tăm nhắmđúng bụng Lãnh Vũ Hiên ra sức đá ——
“Ối——” Tiếu Trác lấy tay bưng miệng, nhíu lông mày, tên Lãnh Vũ Hiênchết tiệt này lại đúng lúc uốn gối thành một khối, hại cô một chân đáđúng lên xương bánh chè của anh ta, đau chết đi được!
Chầm chậm thu chân lại, cô tiếp tục vờ ngủ, trong lòng thầm thề: Hôm nay nhất định phải đá chết anh ta!
Lúc sau, Lãnh Vũ Hiên cuối cùng duỗi thẳng dáng người to lớn, đổi sang tư thế ngủ nằm thẳng.
“Khà khà” trong đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sáng độc ác, Lãnh Vũ Hiênanh đi chết đi! Lại nhấc chân trái lên lần nữa, cô ngắm đúng một cáchchính xác hết sức đá vào bụng Lãnh Vũ Hiên……
“Chết tiệt!” Tiếu Trác rủa thầm.
Nghìn cân treo sợi tóc, đúng lúc Lãnh Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/3190497/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.