“Oái, sao bồ tới đây?” Tần Như kinh ngạc nhìn Tiếu Trác vừa chia taylại đến lần nữa, nghiêng người cho cô vào, “Lãnh Vũ Hiên hôm nay đã đinước ngoài rồi à?”
“Không, mình phải về gấp trước 6h. Cho bồ xem vài thứ !” Tiếu Trácngồi trên sô fa, lấy từ trong túi ra mấy hộp nữ trang 一一 bày ra trên bàn trà.
“Mua đồ à?” Tần Như tiện tay cầm một bồ mở ra, “Ghim cài đẹp quá!”
“Đây là của Kỳ Kỳ, đấy là của mẹ Tần, đầy là của mẹ Tú Trung,” TiếuTrác 一一 mở hộp nữ trang, “sau đó, hai hộp này là của chúng ta.”
“Oa, chính là bộ lần trước chúng ta rất thích.” Tần Như cầm hai bộđá quý Tiếu Trác mở cuối cùng, ánh mắt thanh nhã lẫn nghi hoặc lấp lánhtrên mặt dây chuyền đá. Trong công ty đá quý Tinh Hà ở Đài Loan, bọn họvừa nhìn đã ứng ý dây chuyền này. Nhưng luôn luôn cho rằng tiền của mình đổi bằng mồ hôi nước mắt, cho dù là nhà giàu, nhưng đối với sợi dâychuyền này cũng chỉ dám nhìn mà không mua, “một sợi hơn 1 triệu đấy!”
“Không có, mình đã từng nói rằng mình quen con gái ông chủ, giảm không ít cho mình, mới hơn 900 một sợi.”
“Mình muốn xỉu đây! Chúng ta phải bán bao nhiêu quần áo mới đổi nổiđây!” Tần Như giọng phẫn nộ la rầy, như thể mình và Tiếu Trác đều làngười bán hàng rong, “Bồ còn mua nhiều thế này! Bồ mới nhiễm bệnh xấutrút căm phẫn vào mua sắm từ khi nào vậy? Hơn nữa mua châu báu như trútnước ! Đi, chúng ta đi trả lại những thứ này, dù sao bồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111678/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.