Không lâu khi Tiếu Trác cát bụi dặm trường trở về, Lãnh Vũ Hiên cũngvề ngay sau. Nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt u ám, Tiếu Trác chỉ còn cách buồn rầu bỏ kế hoạch làm việc trên mạng, giơ ra vẻ mặt tươi tỉnh mê traidính lên Lãnh Vũ Hiên bộ dạng cứng lạnh như đá. Đầu heo chết tiệt, khinào cút đi Hồng Kông! Cũng có thể thượng đế nghe thấy lời cầu xin củaTiếu Trác, trưa hôm sau bác Lưu nói cho cô biết Lãnh Vũ Hiên ra nướcngoài trước một ngày rồi.
“Cháu biết rồi, bác Lưu. Cảm ơn bác.”
Tuy trên mặt chất chứa sự đáng thương của người vợ bị bỏ rơi, nhưngniềm vui trong lòng lại dường như khiến cô không nén được mà cười thànhtiếng.
“Cháu muốn ra ngoài dạo chút……”
Cô cúi đầu, chầm chậm ra khỏi nhà họ Lãnh, trước khi nụ cười hoàntoàn như đê vỡ nước, cô chui vào trong taxi nghênh ngang bỏ đi —— chạytới công ty. “Chao ôi, thiếu phu nhân đáng thương, nhất định bị thiếugia vừa kết hôn đã ra nước ngoài làm cho đau lòng rồi, vì thế mới có thể đến cơm cũng không ăn liền ra ngoài cho khuây khỏa.”
Bà Lưu thở dài nhìn bóng dáng phía sau của taxi, “Cậu thực sự tạo nghiệp chướng rồi, thiếu gia!”
Công ty thời trang Roland-Andy, phía Hồng Kông
“Mệt quá” Tiếu Trác tắt máy tính, gập văn bản chưa đọc xong, mệt mỏirã rời dựa vào thành ghế, cong hai vai đau. Từ hôm qua sau khi Lãnh VũHiên đi, ngoài buổi tối ra, cô đều ở công ty suốt, không ngừng một khắcliên tục giải quyết các loại văn bản. Sau khi công ty sát nhập, côngviệc đều tăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111679/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.