“Ôi, lại về rồi.” Tiếu Trác dùng cơm tại khách sạn cùng cô bạn, xuống taxi vẻ mặt khổ sở nhìn cửa lớn màu đen của nhà họ Lãnh. Lúc nào mới có thể hoàn toàn nói lời “vĩnh biệt” với nơi này đây? Nhìn trái phải, saukhi chắc chắn xung quanh không có người, Tiếu Trác ngồi lan can đá trong luống hoa nhỏ của nhà họ Lãnh, nghiêng đầu nhìn hình dáng đẹp đẽ củangôi nhà họ Lãnh.
Thảm cỏ của nhà họ Lãnh giống Tiếu gia vừa dày vừa mềm, thảm cỏ củanhà ông trẻ và bà trẻ khi còn sống cũng dày và mềm, tuy thảm cỏ đó cònlâu mới to bằng ở đây, nhưng lại hoàn toàn thuộc về cô. Ông trẻ còn đặcbiệt làm một cái xích đu giữa hai cây dạ hợp cho cô, cô thích nhất đượcông trẻ đung đưa xích đu, mỗi lần đung đưa đều cao hơn, xa hơn nhiều sovới bà trẻ.
Thực ra vừa bắt đầu cô đã không dám ngồi xích đu, cô sợ cao. Nhưngkhi xích đu đung đưa, trong lòng hết sức sợ hãi lại bất ngờ phát hiệnrằng ngồi trên xích đu có thể khiến cô nhìn thấy người mẹ đơn độc trênsống trên tầng hai qua cửa số sát đất.
“Mẹ không hề không yêu Trác Trác, mẹ rất thương Trác trác, chỉ là mẹthích yên tĩnh, vì thế Trác Trác đừng làm ồn mẹ.” Bà trẻ vuốt má cô hiền hậu nói không biết bao lần câu đó, vì thế cô luôn luôn cố nén không đitìm, tránh để người mẹ thích yên tĩnh tức giận.
Nhưng cô rất muốn ở bên mẹ, dù là nhìn mẹ một chút thôi cũng được!Bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi, chỉ cần cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tranh-den-cung-cho-tinh-yeu/111677/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.