Thanh An tỉnh đã là giữa trưa, cả người đau ê ẩm đêm qua ngủ ở sàn, dù có thảm dày nhưng vẫn đau lưng.
Bên cạnh Tô Lai vẫn đang ngủ, càng nghĩ càng tức cô vẫn không có sức chống cự với Tô Lai,Lật chăn đứng dậy người bên cạnh lại ôm lấy cô, kéo ngược trở lại.
“Đi đâu vậy em.” giọng khàn khàn chưa tỉnh ngủ.
“Anh cút ra tôi muốn dậy.”
“Em đây là đang cáu kỉnh gì vậy, tối qua anh không làm em hài lòng à.” Tô Lai cợt nhả lên tiếng.
Thanh An mặt xấu hổ không thèm nói chuyện vùng vằng muốn đứng dậy.
Tô Lai cậy mạnh không cho cô đi, đến khi Thanh An nổi cáu mới thỏa hiệp thả người.
Mặc quần áo Thanh An vào bếp muốn lấy thứ gì ăn, Tô Lại mặc vội áo sơ mi đi theo chân chó lên tiếng: “Vợ à em ăn gì ông xã nấu cho em.”
Thanh An cau máy: “Tô Lai anh vô lại đến mức này rồi cơ à.”
Tô Lai cợt nhả ôm lấy Thanh An không trả lời, thơm nhẹ vào má cô, chỉ Thanh An ra phòng khách: “Vợ em mau dọn phòng khách đi.”
Thanh An nhìn ra phòng khách, quần áo, đồng hồ, điện thoại la liệt khắp phòng, tấm thảm đắt tiền nhàu nhĩ không nhìn nổi hình thù.
“Tô Lai anh đi mà dọn.” Thanh An không vui lên tiếng, đồ cũng đâu phải của cô đâu.
Tô Lai cười gian cúi xuống lấy cà chua, rửa sạch mới nhìn qua Thanh An lên tiếng.
“Anh cũng đâu phạm tội một mình, vì em chúng mới ở đó, nếu em không ngại thì cứ để vậy đi, tí nữa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-xin-dung-buoc/425323/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.