Thanh An đi theo Tô Lai nhàm chán, muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn điểm tâm, Tô Lai như miếng keo dính chuột cả buổi tiệc ôm lấy cô không buông.
Thanh An có chút mệt mỏi nhìn Tô Lai.
“Tôi buồn ngủ bao giờ song vậy.”
Tô Lai buồn cười nhìn cô: “Bây giờ đưa em về ngủ ngoan.”
Hai người rời khỏi bữa tiệc về nhà gần 12 giờ khuya, Thanh An không muốn động, quần áo không thay lên giường ngủ.
Tô Lai tắm xong ra không thấy Thanh An đâu, nghĩ chắc cô đang tắm, tối nay cô không ăn gì nhiều sợ Thanh An đói Tô Lai vào bếp nấu cho cô bát mì mang vào phòng cho Thanh An.
Không ngờ thấy cô ngủ ngon lành, lễ phục không thèm thay, lắc đầu Tô Lai để lại bát mì vào bếp, nhẹ nhàng đến bên giường, giúp Thanh An cởi xuống bộ lễ phục, ôm cô vào lòng tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ Thanh An uể oải ngồi dậy bên cạnh Tô Lai đang ngồi đọc sách, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thanh An , Tô Lai mới vừa lòng dời giường.
“Vợ yêu em tắm đi rồi còn ra ăn sáng anh chuẩn bị song rồi.”
Thanh An không trả lời đứng dậy đi vào nhà tắm, nhìn xuống vây ngủ thở dài.
“Tô Lai anh là tên biến thái.”
Tô Lai buồn cười sao cô lại đang yêu vậy chứ.
“Biến thái này cũng là của em rồi.”
Nói xong thì đi ra khỏi phòng, Thanh An rửa mặt xong đi xuống nhà, kinh ngạc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-xin-dung-buoc/2989353/chuong-42.html