Chương trước
Chương sau


Thanh An đi theo Tô Lai nhàm chán, muốn tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ăn điểm tâm, Tô Lai như miếng keo dính chuột cả buổi tiệc ôm lấy cô không buông.

Thanh An có chút mệt mỏi nhìn Tô Lai.

“Tôi buồn ngủ bao giờ song vậy.”

Tô Lai buồn cười nhìn cô: “Bây giờ đưa em về ngủ ngoan.”

Hai người rời khỏi bữa tiệc về nhà gần 12 giờ khuya, Thanh An không muốn động, quần áo không thay lên giường ngủ.

Tô Lai tắm xong ra không thấy Thanh An đâu, nghĩ chắc cô đang tắm, tối nay cô không ăn gì nhiều sợ Thanh An đói Tô Lai vào bếp nấu cho cô bát mì mang vào phòng cho Thanh An.

Không ngờ thấy cô ngủ ngon lành, lễ phục không thèm thay, lắc đầu Tô Lai để lại bát mì vào bếp, nhẹ nhàng đến bên giường, giúp Thanh An cởi xuống bộ lễ phục, ôm cô vào lòng tiến vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ Thanh An uể oải ngồi dậy bên cạnh Tô Lai đang ngồi đọc sách, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thanh An , Tô Lai mới vừa lòng dời giường.

“Vợ yêu em tắm đi rồi còn ra ăn sáng anh chuẩn bị song rồi.”

Thanh An không trả lời đứng dậy đi vào nhà tắm, nhìn xuống vây ngủ thở dài.

“Tô Lai anh là tên biến thái.”

Tô Lai buồn cười sao cô lại đang yêu vậy chứ.

“Biến thái này cũng là của em rồi.”

Nói xong thì đi ra khỏi phòng, Thanh An rửa mặt xong đi xuống nhà, kinh ngạc nhìn phòng khách tràn ngập hoa hồng đỏ, bóng bay , giữa nhà nến xếp hình trái tim.

Thanh An không biết có lên bước xuống không, thì Tô Lai đã đứng sau lưng cô.

“Em xuống đi.”

Thanh An chầm chậm bước xuống, đến giữa nhà, Tô Lai ôm cô từ phía sau, với tay lấy hộp nhẫn đưa ra trước mặt Thanh An .

“An lấy anh nhé.”

Thanh An kinh ngạc quên mất phản ứng, đến khi Tô Lai muốn đeo nhẫn cho cô, Thanh An mới lên tiếng.

“Không được tôi k đồng ý.”

Tô Lai thở dài nhẹ giọng: “Thôi vậy lần sau anh sẽ làm lại.”

Tô Lai không quá thất vọng kết quả này anh cũng dự đoán được, lần sau anh sẽ cố gắng hơn .

Từ hôm cầu hôn thất bại Tô Lai cứ có cơ hội là lại cầu hôn khiến Thanh An đau đầu.

Tô Lai hôm nay xã giao về muộn, Thanh An ăn cơm xong ở nhà một mình cảm thấy nhàm chán, quyết định tự mình đi siêu thị.

Thanh An đi dạo quanh một chút, cũng không có gì muốn mua, đành thôi quyết định đi về.

Đến cửa siêu thị Thanh An gặp Hà Văn, đang say rượu đi không vững.

“Hà Văn anh bị sao vậy.”

Thanh An chạy lại đỡ lấy Hà Văn.

“Thanh An anh vô tích sự anh là anh phá hỏng cơ nghiệp nhà họ Hà.” Nói xong lại nôn.

“Điện thoại anh ở đâu.” Thanh An cau mày vừa đỡ Hà Văn vừa nói.

Cảnh Thanh An đỡ Hà Văn anh, anh em em vưa hay lọt vào mắt Tô Lai đứng ngay phía trước.

“Thanh An .”

Tô Lai gằn dọng gọi Thanh An

Tô Lai toả sát khí lạnh thấu xương, đi xã giao về đến nhà không thấy cô đâu, anh với Minh Triệu vội chạy đi tìm không ngờ được lại gặp cô ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác trên phố.

Tô Lai đi đến kéo tay Thanh An vào lòng lớn tiếng.

“Hà Tổng anh đang ôm ai anh có biết không hả.”

Hà Văn say không đứng không vững lại ngã xuống đường miệng vẫn kêu Thanh An.

Thanh An vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm của Tô Lai đỡ lấy Hà Văn nhưng Tô Lai không để cô có cơ hội.

“Minh Triệu đưa Hà Tổng về đi.”

Minh Triệu vội đưa Hà Văn đi trước khi lên xe Thanh An nói với Hà Văn, có chuyện gì có thể tìm Tô Lai giúp đỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.