Hà văn đi khuất Tô Lai, Thanh An nhẹ bước về nhà, Hà Thanh sắp vào mùa xuân không khí dễ chịu, những cành thường xuân có màu xanh biếc.
Thanh An vừa đi vừa đá mũi chân nhìn sang Tô Lai khuôn mặt đen kịt, tức tối.
“Này anh có thể giúp Hà Văn được không?”
Tô Lai bước nhanh hơn mặc kệ Thanh An đang đi phía sau, có phải dạo này anh chiều cô quá là cô không phân biệt được đúng sai hay không vậy.
Thanh An bĩu môi, không nói thì không nói, ai thèm.
Về đến nhà Tô Lai cởi áo khoác nới lỏng hai cúc áo, tự mình bước đến sopha.
“Em qua đây, nói chuyện với tôi.”
Thanh An chậm rãi đi lại ngồi đối diện Tô Lai.
“Nửa đêm em không ở nhà còn ra ngoài tình chàng ý thiếp với cậu ta em giải thích thế nào.” Tô Lai vừa nói vừa nghiến răng chỉ cần nghĩ đến chuyện này là lại nổi sóng.
Thanh An bình tĩnh tự rót một cốc nước ngồi bên cạnh Tô Lai, vừa uống vừa nhẹ giọng đáp.
“Mắt nào anh thấy tôi tình chàng ý thiếp với cậu ta.”
nghỉ một chút Thanh An nhẹn giọng nói.
“Tô Lai, Hà Văn là bạn của tôi anh ấy từng xuất hiện lúc tôi khó khăn nhất, trong trái tim tôi sẽ luôn nhớ về anh ấy, như một người bạn.”
Tô Lai bực bội không nhìn Thanh An đứng dậy muốn đi lên phòng, nếu mà anh không đi kiểu gì cũng bị cô làm cho tức chết thôi.
Tô Lai đi được hai bước Thanh An mỉm cười lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-xin-dung-buoc/2989356/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.