Sở Tử Phong nghiến răng lái xe nhanh hết mức, chiếc xe tráng bạc như một con thiêu thân lao về phía trung tâm thành phố, Trương Bạch Hàn cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện nên đã hiểu vấn đề, không hề thắc mắc một lời.
Khoảng cách của họ đến trung tâm thành phố cần mười năm phút đi xe trung bình, nhưng bằng nỗi lo sợ của Sở Tử Phong mà họ đã đến đó đúng năm phút không cần làm tròn.
Trước mắt đám đông đã gây chiến, người đi đường chạy toán loạn, đây vốn không phải nơi được trồng nhiều cây nên tầm mắt cũng phần nào được mở rộng.
Chỉ liếc mắt Sở Tử Phong đã thấy Lục Y Y đang đứng cùng đám sinh viên ở trước cửa một tiệm sách nhỏ, có lẽ cô đang canh trừng để bạn học vào tiệm sách trú ẩn an toàn.
Nhận thấy lửa đã cháy lan dần đến vị trí của Lục Y Y, Sở Tử Phong vội nói qua bộ đàm của Tào Phi.
“Tách một nhóm ra bảo vệ Y Y”
Hắn rút súng trong ngực ra rồi đưa cho Trương Bạch Hàn.
“Nhờ cậu chuyển đến cho em ấy, bảo vệ Lục Y Y cho tốt!”
Trương Bạch Hàn gật đầu rồi lái xe nhanh về phía Lục Y Y còn Sở Tử Phong liền lao vào trận chiến.
Ba tên áo đen thấy hắn liền trực nhào tới, Sở Tử Phong nhanh như cắt đá vào ngực bọn chúng khiến chúng đau đớn mà lăn ra đất, Sở Tử Phong không chậm trễ liền bắn ba nhát súng gây mê.
“Vút” một tiếng, đạn gây mê vừa găm vào người lập tức phát huy công hiệu, ba người đó liền ngã xuống.
Cứu viện của đối phương được cử đến ngày càng đông, so với đám người của Sở Tử Phong ở đây thì đúng là gấp hai lần.
Hắn nhanh chóng mặc áo chống đạn mà Tào Phi đưa rồi quăng về phía Trương Bạch Hàn hai chiếc áo.
Mùi khói súng nồng nặc khiến Lục Y Y hơi buồn nôn, cô nhìn Sở Tử Phong đang đứng giữa khói lửa mồ hôi nhễ nhại thì chỉ muốn lao vào.
Trương Bạch Hàn vội ngăn cô lại.
“Đừng vào đó Y Y, em mà vào đó Tử Phong sẽ bị phân tâm!”
Nghe lời này cảm giác khó chịu trong lòng cô lại dâng trào, Lục Y Y gắt lên.
“Em có thể tự bảo vệ chính mình!! Em đủ mạnh để kề vai sát cánh cùng anh ấy!”
Trương Bạch Hàn bất đắc dĩ, chỉ biết túm lấy tay cô giữ thật chặt.
“Anh đã hứa với Sở Tử Phong rồi!!”
Lục Y Y không can tâm nhưng cũng không thể phản kháng, cô cầm khẩu súng Trương Bạch Hàn đưa cho rồi quan sát kĩ, sau một hồi như phát hiện ra gì đó liền có chút tươi tỉnh.
“Thì ra là khẩu này!”
Trương Bạch Hàn khó hiểu nhưng cũng không có thời gian đặt câu hỏi với cô, chỉ chăm chú quan sát đám viện binh của địch đã được trang bị đầy đủ dao súng.
Cạch một tiếng, anh liền quay về phía Lục Y Y.
Cô nhí nhảnh gẩy nhẹ một nút trên súng, sau đó khẩu súng nhỏ tự động biến đổi, chẳng mấy đã thành một khẩu súng ngắm.
Đến lúc này Trương Bạch Hàn thật phải cảm thán những sáng chế thiên tài của Sở Tử Phong.
Lục Y Y vẫn đang ở trong nơi trú ẩn của mình, cô hào hứng đưa súng lên bắn vài nhát, vài kẻ địch nhanh chóng ngã xuống, điều đáng nói là họ không thể xác định phương hướng người nhả đạn liền rơi vào trạng thái hoang mang.
Súng giảm thanh của Sở Tử Phong đích thực là một vũ khí nguy hiểm, viên đạn không có tính nổ nhưng đã được chứa một loại thuốc mê đặc biệt, sau khi găm vào cơ thể sẽ lập tức tiết thuốc mê ra ngoài, hơn nữa thiết kế súng còn được lắp ráp theo một quy trình có thể tự động thay đổi, khiến nó dễ dàng thay đổi từ súng lục thành súng ngắm dạng nhỏ.
Nếu vũ khí đặc biệt này rơi vào tay người khác và được thay thế thành đạn thật thì e rằng rất nguy hiểm.
Lục Y Y khéo léo đánh lén, khiến bọn họ đã gục hơn một nửa, chỉ có điều bọn họ dùng súng thật đạn thật, đối với bên Sở Tử Phong là vô cùng bất lợi.
Vốn nghĩ có thể lợi dụng vị trí này mà âm thầm đánh lén nhưng súng lại hết đạn, băng đạn dự phòng mà Sở Tử Phong đưa cho Trương Bạch Hàn cũng hết, đen rủi thế nào chính lúc ấy Lục Y Y và Trương Bạch Hàn lại bị phát hiện.
“Mẹ kiếp, không ngờ lại bị một con nhãi ranh đánh lén”
Bọn họ vốn không nghĩ đến thực lực của Lục Y Y, chỉ cho rằng cô là một cô gái yếu đuối to gan lớn mật mà thôi, thế nên liền lao tới toan khống chế cô.
Lục Y Y cũng không vội phản kháng, hiện tại đối phương đều dùng súng để chiến đấu, dù thể lực đánh đấm của cô có tốt đến đâu e rằng cũng chỉ làm bại tướng dưới súng đạn, thế lên cô liền nháy mắt với Trương Bạch Hàn để mặc bọn chúng khống chế.
Sở Tử Phong nghiến răng, liền nghe thấy giọng nói đe doạ của đối phương.
“Con bé này vì mày mà liều mình, chắc cũng quan trọng với mày lắm nhỉ”
Giữa mùi khói đạn khó chịu, Lục Y Y nghe được câu nói này liền nghĩ ra một kế.
Cô lập tức rơi nước mắt, tốc độ ấy khiến Trương Bạch Hàn hãi hùng.
“Tử Phong… hức mặc kệ em!!”
“Em sẽ không sao đâu…”
Tên cao to cầm đầu thấy vẻ đau khổ dằn vặt của cô thì tự cho rằng mình đã suy đoán đúng, tự nhìn lại thấy đồng đội đã ngã xuống quá nửa thì quyết định đàm phán.
“Tôi sẽ bảo đàn em bỏ súng xuống, cậu ra đây một chút, chi bằng chúng ta cùng đàm phán!”
Phía bên này Tào Phi căng thẳng nhíu chặt mày.
“Lão đại!”
Sở Tử Phong thay đạn trên súng.
“Em ấy tự có dự tính riêng, chúng ta cứ làm theo là được, đám người tách ra bảo vệ Y Y tạm thời chưa cần hành động”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]