Sau khi vật phẩm khác lên sàn đám người ở đây liền di dời sự chú ý từ người Sở Tử Phong quay về sân khấu, điều đáng nói là mảnh đất mà Trương Bạch Hàn nhắm đến không ngờ lại lại vật phẩm tiếp theo ngay sau chiếc nhẫn vừa rồi.
Trương Bạch Hàn nhìn một vòng, cảm nhận rõ giá trị cạnh tranh của mảnh đất này không cao thì an tâm hơn, dường như cũng thấy được điều ấy Sở Tử Phong cười tự giễu.
“Hoá ra thứ cậu muốn tôi bảo quản không phải mảnh đất đó à?”
Trương Bạch Hàn xuề xoà, biết trò vặt của mình bại lộ thì vỗ vai bạn mình.
“Không phải nhờ tôi mà cậu mua được chiếc nhẫn đó sao?”
Sở Tử Phong không bận tâm đúng sai câu nói của Trương Bạch Hàn, bình thản đưa ra một mức giá.
“Mười triệu”
Mảnh đất này dù là mảnh đất vàng đối với Trương Bạch Hàn nhưng kì thực với người khác thì nó không có giá trị gì, cho nên việc tranh giành miếng đất này không hề có chút thử thách nào cả.
Thế nhưng khi vật phẩm cuối cùng cũng là chiếc váy cưới kia lên sàn thì hắn đã hiểu đám người này đến đây vì cái gì.
Những con số trên trời liên tục được đưa ra, đám đông bắt đầu mất đi trật tự, hắn nhìn sang Trương Bạch Hàn vẫn mỉm cười thì thở dài.
Sở Tử Phong lôi điện thoại ra nhắn tin cho Tào Phi.
“Chuẩn bị hết đi”
Hắn liếc mắt ra hiệu cho Trương Bạch Hàn, họ đợi sau khi đám đông bắt đầu đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-thuong-cua-han-chua-lanh-boi-em/2894551/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.