7. Ngày hôm đó là một ngày cuối tháng 5, chúng mình được đi du lịch đến thác Dambri.
Thật ra mình cũng chẳng trông mong gì, vì thà đi du lịch, mình ở nhà cày chục ván game còn hơn.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến, nhỏ nào kia chắc tí tớn vui chơi, lỡ đâu lại bị anh dân tộc nào bắt thì lại chết mất, thế nên mình quyết định vẫn sẽ đi.
Chỉ là đồi chè, đám mây và dàn hoa dã quỳ thôi mà, sao nó lại nhìn bằng con mắt say mê thế nhỉ?
Cái gương mặt ngơ ngơ ấy trông đáng yêu không chịu nổi, hại mình nhìn đến nỗi không chớp mắt, làm thằng Vinh thắc mắc, lải nhải nhức cả đầu.
Rồi đến khi thấy dòng thác Dambri đồ sộ, Khả Hân vẫn trưng cái mặt say đắm ra nhìn phong cảnh, làm mình cũng chẳng ngắm được gì, chỉ mải nhìn nó.
Cái người gì đâu còn xinh hơn cả cảnh đẹp là sao?
Lúc nghỉ trưa được ăn món dâu tây đường phèn, mình cứ thấy xao xuyến làm sao ý, chẳng thể hiểu nổi.
Mỗi lần nghĩ đến cảnh mấy miếng dâu tây căng mọng này do nhỏ Hân đích thân chuẩn bị, lòng mình như trăm hoa đua nở, cây cối đâm chồi nảy lộc, ăn miếng nào miếng nấy tràn ngập cảm giác ngọt ngào.
Đến khi chơi trò máng trượt, mình chỉ muốn lao lên kéo Khả Hân đi một mạch với mình, mặc kệ nó có đồng ý hay không.
Nhưng mà nhóc lớp trưởng lại nhanh hơn mình một bước, mình khẽ cầu trời nhỏ Hân đừng đồng ý, chưa kịp biết tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593499/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.