9. Cái ngày đi thi Olympic 30 tháng 4 là một trong những ngày mình nhớ nhất. Nhớ ở đây là vì mình lại được ngồi cạnh nó, lại được nhìn thấy gương mặt trắng trẻo, tròn như trăng rằm tháng 7.
Hình như nó gầy bớt đi rồi, cái má không còn núng nính như ngày nào, người cũng gầy tong teo, sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt.
Nó ngủ gà ngủ gật làm lòng mình lo sốt vó, giả bộ gật vô vai mình được không?
Thôi, không giả bộ thì mình đành làm thật vậy, lặng lẽ đẩy người nó ngả về phía mình.
Chắc nó tưởng đang ở nhà nên cứ dụi dụi làm người mình nóng bừng như rực lửa, tay nó choàng qua ôm chặt làm tay mình cứng đờ, chẳng biết đặt ở đâu.
Tóc nó gội bằng dầu gội gì mà thơm thế nhỉ? Hay là do nó thơm sẵn?
Mình không biết, cũng không muốn biết, liếc mọi người một lượt, thấy ai cũng ngủ, mình lén thơm lên tóc nó một cái.
Chỉ cần thế này thôi, tim can mình đã như trăm cái trống đập rộn ràng, tiếng loa kèn cứ thế vang dội.
Mình lôi điện thoại ra search thử: "Bố tên Hưng, mẹ tên Hân thì nên đặt con tên gì?"
Mình cứ có cảm giác cái gì đó đang nhìn mình, vừa liếc sang bên trái thì thấy bản mặt của Thảo lù lù ở đó, mình giật mình, cái điện thoại suýt thì rơi thẳng xuống đất.
- Ủa Thảo không ngủ hả?
Cậu ấy không đáp, cứ nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, lẽ nào Thảo biết hết rồi.
Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593500/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.