19.10.20
Nguyên bốn tiết học còn lại, Nhật Hưng hằm hằm một vẻ tức giận, im lặng ngồi thẳng lưng học bài, làm mình cũng sợ hãi theo.
Giờ ra chơi, mặc kệ cái lưng đang đau nhức nhối, mình vẫn ráng bon chen giữa đám đông để mua cho cậu ta một hộp sữa milo và một ổ bánh mì đầy ắp nhân. Mình lén đặt lên bàn của Nhật Hưng. Cậu ta biết hết, vậy mà lại giả vờ chăm chú chơi game, không quan tâm sự đời. Nhật Hưng thích giả vờ thì mình cũng giả vờ theo:
- Mày cứ xem như đây là quà tạ lỗi. Chúng ta coi như là hết hận thù rồi nha. Chúc mày ăn ngon miệng.
Vừa nói xong mình lao nhanh về chỗ ngồi, hết hận thù cái đầu ý. Mình vẫn mãi ghét cậu ta vì bộ mặt đó. Bây giờ, Nhật Hưng có hết giận hay không, mình cũng không quan tâm nữa.
Đồ khó ưa, khó nết, nóng nảy, cục súc, xấu xa, cáu gắt! Sống vậy thì sống một mình đi, ai thèm sống chung.
Trong đầu thì nghĩ rất nhiều, nhưng mình vẫn quay xuống xem thử, chưa kịp nhìn bản mặt đó thì thầy toán đã gọi to:. ngôn tình hoàn
- KHẢ HÂN, LÊN BẢNG LÀM BÀI ĐI CON.
Mình giật bắn mình, vội cầm tài liệu lên bảng. Mình vừa cầm cục phấn thì lại thấy cái đầu ai kia bị thương nhú lên giữa đám người, cũng bước lên bảng làm bài. À thì ra người ta giơ tay làm bài khó để lấy điểm cộng. Nghĩ đến đây mình lại không thấy háo hức làm bài nữa, cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-tay-duong-phen/3593459/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.