Trần Thư Di vừa kinh ngạc, rồi lại dụi mắt mình.
“Sao…”
Cô không thể tin đây là sự thật hay là cô đang mơ.
“Cháu không mơ đâu. Là ông nội!”
Ông nội Cảnh chống gậy bước về phía cô.
“Ông xã! Sao lại có thể.”
Cô níu tay anh.
“Một chút thủ thuật thôi. Từ từ anh sẽ nói rõ ràng hơn với em. Giờ thì yên tâm được rồi.”
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cô.
Ông nội Cảnh cảm giác an yên chưa từng có trước đây. May mắn nhất của ông chính là lúc cuối đời vẫn còn có cơ hội sửa chữa lỗi lầm của mình. Và còn có cơ hội nhìn cháu mình kết hôn và hy vọng đứa bé trong bụng Thư Di bình an chào đời.
Trần Thư Di mỉm cười.
“Ông nội! Cháu thấy ông bình an cháu vui lắm. Cháu còn sợ…”
“Được rồi! Cháu dâu ngốc. Ông nội đâu dễ chết như vậy.”
Ông ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay cô.
“Cám ơn cháu. Nhờ có cháu, Cảnh Phong mới tha lỗi cho ông.”
Trần Thư Di lắc đầu.
“Anh ấy rất thương ông. Cháu không làm gì cả.”
“Được rồi! Được rồi!”
Ông nội Cảnh mỉm cười vết hằn sâu càng hằn sâu. Nhưng nụ cười của sự bình yên và hạnh phúc thật sự. Sau tất cả, ông mới nhận ra cái gì là hạnh phúc. Vật chất có thể khiến lòng tham con người càng lớn. Chỉ có tính cảm chân thật có thể vượt qua mọi nghịch cảnh dù cuộc sống thế nào vẫn nghĩ về đối phương. Giờ ông đã hiểu được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3505497/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.