La Tú Quỳnh và Cảnh Lân nhìn gia đình em trai mình sụp đổ hoàn toàn ngược lại rất vui vẻ. Cứ như người ngoài xem trò rồi thích thú.
Cảnh Lân bước vào trong phòng làm việc của ông nội Cảnh, tay ông ta chạm vào bàn làm việc rồi đến chiếc ghế trước mặt. Nụ cười của ông ta càng rõ ràng.
“Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều thuộc về mình. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa.”
Bất chợt nụ cười ông ta càng thêm dữ tợn.
“Xin lỗi ba! Thay vì nằm một chỗ chịu khổ. Con sẽ giúp ba thanh thản hơn.”
Tay ông ta siết chặt lại.
La Tú Quỳnh mở cửa bước vào, trong tay là khay thức ăn nóng hổi.
Ông ta nhìn sang.
“Sau đêm nay, chỉ có chúng ta mà thôi.”
Bà ta nở nụ cười bước đến đặt khay thức ăn xuống bàn.
“Vất vả cho anh rồi. Sau này, chúng ta không cần nhìn sắc mặt ai mà sống nữa.”
“Em nói đúng.”
[…]
Giờ đã là xế chiều, Cảnh Lân bê khay đựng thức ăn nóng hổi bước vào trong phòng ông nội Cảnh.
Ông nội Cảnh mở mắt ra yếu ớt nhìn Cảnh Lân.
“Ba! Ăn một ít hẳn ngủ.”
Cảnh Lân đặt khay thức ăn xuống bàn đỡ ông nội Cảnh dậy.
Ông nội Cảnh yếu ớt, giọng nói có chút rung rẩy không rõ ràng.
“Tiểu, Lân… Tại, sao con, lại làm như, vậy…”
Ông ta khựng lại không nghĩ đến ba mình lại hỏi như vậy. Nhưng giờ thì ông ta có gì phải sợ nữa chứ.
“Ba! Không phải con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3505496/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.