Cảnh Phong đón Thư Di trở về nhà để tiện chăm sóc. Dù sao bệnh viện cũng là nơi không an toàn.
Trần Thư Di suốt ngày nằm trên giường chán đến nỗi không chịu được. Nhưng nhìn vẻ lo lắng của anh cô cũng hiểu sức khỏe của mình thế nào rồi. Mỗi lần cô hỏi bác sĩ, ông ấy đều ngập ngừng. Tay cô đặt lên bụng nhỏ.
“Bảo bảo! Con phải mạnh mẽ lên.”
Dạo gần đây, sức khỏe cô thật sự không tốt. Mỗi tối tay chân đều lạnh toát còn co rút lại. Và chính anh là người vỗ về cô vào giấc ngủ. Nhưng mỗi lần như vậy, cô lại thấy thương anh hơn. Cảnh Phong của cô rõ ràng gầy hơn. Tuy anh luôn động viên, an ủi cô nhưng người lo lắng nhất chính là anh.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại.
Một dòng tin nhắn nhấp nháy hiện lên.
Cô muốn ngồi dậy.
Cảnh Phong vừa bê khay thức ăn bước vào đã nhanh chân bước đến.
Anh đặt khay xuống bàn, ấn cô nằm xuống.
“Em muốn đi đâu? Đừng cử động mạnh như vậy.”
Đúng là lúc cô ngồi dậy có chút dùng sức. Bụng hơi nhói lên, mồ hôi cũng rịn ra.
“Em không sao.”
Cô nắm lấy tay anh.
“Ông nội đang gặp nguy hiểm. Anh mau giúp ông đi.”
Cảnh Phong nắm lấy tay cô, anh bình tĩnh hỏi.
“Sao em lại nói vậy.”
Cô đưa điện thoại cho anh xem. Nhưng dòng tin đã bị thu hồi.
“Vừa rồi… Sao mất rồi. Anh tin em đi.”
Cảnh Phong vuốt ve má cô.
“Ngoan, sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3503121/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.