Khu phố Tây.
Một mùi ẩm mốc nồng đậm thoang thoảng trong không khí. Dường như nơi này vô cùng vắng lặng, mọi thứ xung quanh tĩnh lặng đến nỗi khiến người khác sởn gai ốc.
“Haha… Làm tốt lắm. Nếu chuyện này suông sẻ, tôi sẽ không bạc đãi các người.”
“Haha… Hợp tác vui vẻ. Nếu có lần sau, ngài cứ alo một tiếng. Chúng tôi sẽ không từ chối.”
"Tất nhiên! Tất nhiên!
Trần Thư Di cả người không có chút sức lực nào nhưng giọng nói này sao quen như vậy.
Bụng cô bắt đầu cuộn trào như muốn nôn ra nhưng không thể được. Mồ hôi theo đó mà ứa ra, tay chân lạnh toát.
Lúc này, tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
“Ông chủ! Tôi thấy cô ấy có chút lạ.”
“Hừ! Mặc kệ nó. Sang đây, tôi có chút việc dặn dò.”
“Vâng!”
[…]
Cảnh Phong dừng lại mở điện thoại ra. Là một dòng tin nhắn từ một dãy số lạ.
[Vợ cậu đang ở trong tay tôi. Nếu muốn cô ấy bình an trở về mang tiền đến lộ phía đông. Số tiền xxx…]
Kèm theo là ảnh cô bị trói chặt, xung quanh mờ tối.
“Mẹ nó!”
Cảnh Phong ánh mắt đỏ ngầu.
Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh. Nơi này… Dường như anh đã từng đến.
“Thư Di! Em đừng xảy ra chuyện gì.”
Anh gọi cho Lê Phúc và lên xe tiếp tục tìm kiếm vị trí của cô.
Cái gì anh cũng có thể mất chỉ là không thể mất cô mà thôi.
Tuy cuộc tìm kiếm trong vô vọng nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3486151/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.