Ông nội ăn được vài muỗng thì xua tay. Mệt mỏi nằm xuống.
Cô ta khựng lại.
“Ông thật sự không cần cháu ở lại sao?”
Ông nội Cảnh lắc đầu, nhắm mắt lại.
Phương Ngọc Ái thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết ở đâu. Dù sao ông cũng đã ăn một ít rồi. Cứ mỗi ngày một ít thì kết quả cũng như nhau thôi.
Cô ta gật đầu, thu xếp lại vật dụng trên bàn. Lúc xoay người lại thì thấy ông nội Cảnh đã ngủ mất rồi. Cô ta im lặng nhìn ông hồi lâu rồi mới bước ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Trần Thư Di vội vàng bước ra.
“Ông nội! Ông sao rồi?”
Ông nội Cảnh mở mắt ra nhìn Trần Thư Di.
Cô vội vàng lấy chiếc chậu nhỏ.
Ông nội Cảnh nôn hết ra những thứ mình vừa ăn. Nhưng sắc mặt lại mệt mỏi vô cùng.
“Ông nội! Ông thấy thế nào rồi?”
Trần Thư Di lấy ly nước ấm cho ông.
Ông uống một ngụm thì xua tay.
“Cháu không giận ông sao?”
Trần Thư Di lắc đầu.
“Ông nội cũng vì thương yêu Cảnh Phong. Cháu biết mình không xứng với anh ấy…”
Ông nội Cảnh nắm lấy tay cô.
“Cũng không hẳn như vậy.”
Giọng ông có chút bất lực.
“Là sao cháu không hiểu.”
“Ta già rồi. Tất cả đều là sai lầm của ta. Xin lỗi đã nghi ngờ cháu.”
Trần Thư Di nghe ông nói như vậy thì tâm trạng thật sự rất vui. Vì cuối cùng, giữa cô và ông cũng có thể nói chuyện ôn hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3484271/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.