Cảnh Phong cả đêm cũng không ngủ được vì vậy cứ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bao nhiêu năm qua, anh không hề có cảm giác đó. Vậy mà mỗi lúc gặp cô, anh tự muốn gần hơn. Nhưng trong lòng lại có một khoảng trống nào đó không nói được.
Mới năm giờ sáng, anh đã ra khỏi nhà.
Quản gia chưa kịp lên tiếng hỏi thì anh đã đi mất rồi.
Lúc này, ba anh cũng đã thức giấc.
Thấy quản gia đứng ngơ ngác nhíu mày.
"Ông làm gì đứng ngơ ra đó?"
Quản gia giật mình quay lại.
"Ông chủ! Thiếu gia ra ngoài rồi."
"Ai?"
"Đại thiếu gia. Cậu ấy vừa rời khỏi. Chắc là không quen thời gian nên khó ngủ."
Cảnh Lâm có chút không hài lòng. Hai ba con nhiều năm không gặp vậy mà Cảnh Phong cũng chưa từng hỏi hay nói chuyện với ông. Ngay cả ông nội cũng không ngoại lệ. Qua loa vài câu rồi thôi. Kể từ lúc xảy ra tai nạn đến giờ, Cảnh Phong cứ như một con người khác. Trước kia, rất dễ hòa đồng với mọi người nhưng giờ thì...
Tô Lệ cũng bước ra, bà dịu dàng lên tiếng.
"Tuổi trẻ mà. Đợi khi nào kết hôn nó sẽ hiểu chuyện hơn. Anh đừng lo lắng như vậy. Trưa nay, Tiểu Bảo cũng trở về nhà. Anh sắp xếp công việc gì đó để nó phụ giúp. Em thấy anh bận rộn như vậy đau lòng."
"Được rồi! Anh sẽ sắp xếp."
Thật ra, Tô Lệ là vợ sau của Cảnh Lâm. Ông ngoại tình, mẹ anh biết được. Không bao lâu, bà lại phát điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3454424/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.