Tần Vĩ Khang nghiến răng nghiến lợi xoay người lại bước lên xe, khởi động tăng tốc.
"Con khốn này tao cho mày chết."
Anh ta đạp ga.
Trần Thư Di hoảng sợ chạy. Hắn ta điên đến nơi rồi. Mình sắp kiệt sức rồi...
Ngay lúc này, chiếc moto phân khối lớn dừng lại đưa tay về phía cô.
Trần Thư Di không nghĩ ngợi gì nắm tay lên xe.
Tần Vĩ Khang tức điên lên vì không đuổi kịp.
"Mẹ kiếp."
[...]
Trần Thư Di nhắm chặt mắt, tay níu lấy góc áo vì tốc độ quá nhanh. Cô có cảm giác mình sắp lên thiên đường luôn rồi.
Két! Tiếng phanh xe vang lên.
Cả người cô nhoài về phía trước.
Lúc này, cô mới chầm chậm mở mắt ra. Vội vàng chóng tay kéo ra khoảng cách. Cô vội vàng bước xuống. Chỉnh lại mái tóc rối bù.
"Cám, cám ơn."
Người ngồi trên moto bỏ nón bảo hiểm ra, tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau, mang kính vào.
"..." Trần Thư Di mắt chớp chớp. Rồi lại dụi dụi mắt một lần nữa.
Anh xuống xe, tay đút vào túi rũ mắt nhìn cô.
"Lần nào gặp em cũng như vậy."
"Tôi, tôi..."
Cô lắp bắp. Đúng là như vậy, lần nào gặp anh cũng trong bộ dạng nhếch nhác.
"Cám ơn anh. Tôi về đây."
Cô vội vàng xoay người lại.
Cảnh Phong kéo tay cô lại.
Trần Thư Di nuốt nước bọt.
Chiếc áo khoác bên ngoài của nhân viên giao hàng bị anh cởi ra.
Trần Thư Di hốt hoảng che lại.
"Anh muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim/3454423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.