Dị thú cao vài mét, trong mắt nó dù là xe hay người thì đều như là món đồ chơi, giẫm một cái là gãy, kẹp một cái là chết.
Nó xuất hiện bên ngọn đèn đường, vảy sắt trên thân cứng rắn vô cùng, phát ra ánh sáng xanh lạnh, khi nó xuất hiện, trên cơ thể nó tản ra một thứ mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mặt.
Trạm Nhiên gần như có thể tưởng tượng ra được răng nanh dính máu thịt cùng cặp mặt mở lớn đầy dã tính và tham lam.
Cậu run rẩy không kiểm soát được, che miệng càng chặt hơn, không cho mình phát ra âm thanh gì.
Sao lại không đi nữa?
Dị thú ở sau cậu dừng lại vài phút, chỉ có một chiếc xe hơi chặn giữa nó và cậu.
Khoảng cách gần như vậy gần như khiến Trạm Nhiên phát điên, cậu nghi ngờ nó nghe được tiếng tim cậu đập.
" Soạt..."
Thân thể Trạm Nhiên cứng đờ, đồng tử khẽ run, sợ hãi nhìn mũi chân của mình không cẩn thận đụng vào bao nilon.
Dị thú phía sau rõ ràng đã nhận ra động tĩnh, tìm thấy cậu, hơi thở của nó trầm nặng hơn một chút, gào rống lên, móng vuốt dài rộng thô to nắm ô tô quăng sang một bên.
" Rầm!" Ô tô bị ném lên trên đống đổ nát, nổ tung, phá vỡ sự im lặng.
Ngọn lửa từ vụ nổ mạnh càng làm rõ sự sợ hãi trong mắt Trạm Nhiên.
Hai chân cậu mềm nhũn ngồi dưới đất, vừa lui về sau vừa ngửa đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, so với dị thú, cậu càng thêm nhỏ bé.
Dị thú nhìn thấy con người, con ngươi u tối mở lớn đầy tham lam, rất hưng phấn duỗi móng vuốt về phía cậu.
Mùi tanh tưởi và mùi máu bị gió thổi xộc thẳng vào mũi, Trạm Nhiên sợ hãi quay đầu sang một bên, nhắm chặt mắt chờ chết.
Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, Trạm Nhiên không cảm giác được đau đớn, cậu chưa kịp vở mắt ra, chỉ cảm thấy eo bị siết chặt, mùi hương nơi chóp mũi được thay bằng hương thơm nhàn nhàn.
[ Tiến sĩ chạy mau! ] A Bảo trong đầu Ngụ Ngôn kêu to.
Quái vật bắt vào hư không, đứng đờ một chỗ, tới khi nó phản ứng kịp, thì thứ nhỏ bé trắng như tuyết xông ra gây rối đã chạy đi rất xa.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngụ Ngôn từ con hẻm phía sau Trạm Nhiên đi ra, đẩy Trạm Nhiên đang ngồi bệt ngã gục xuống đất, sau đó bế cậu lên, trở tay đặt người lên trên lưng rồi cõng chạy.
Ngụ Ngôn càu nhàu: " Làm phiền ngươi im lặng ba phút được không?"
[ A? Ô ô ô. ] A Bảo không hé răng nói một lời.
Trạm Nhiên mờ mịt mở mắt ra, tình thế hiện giờ làm hắn không có thười gian chú ý người xa lạ vừa xuất hiện là ai, cậu theo phản xạ có điều kiện nhìn sau, là dị thú không bỏ cuộc đuổi theo.
Cậu sợ hãi đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, giọng nói như thoát ra khỏi lồng ngực. " Sắp, sắp đuổi kịp rồi."
Ngụ Ngôn nhìn con đường phía trước.
Thi thể, cột điện, những tòa kiến trúc đổ sụp xuống, phương tiện giao thông đều là chướng ngại vật, nhưng tố chất thân thể nàng hiển nhiên rất tốt, có thể dễ như trở bàn tay lướt qua chúng.
Nàng cõng Trạm Nhiên, dùng sức giẫm lên bức tường bên hông để mượn lực nhảy lên xe, sau đó lại nhảy lên một chiếc xe khác, giống như người chơi parkour chuyên nghiệp, nhảy một đường về phía trước.
" Ôm chặt tôi." Nàng nói với Trạm Nhiên, giọng nói dịu dàng, mang đến cho cậu cảm giác an toàn nhất định vào lúc này.
Trạm Nhiên cắn môi dưới, ôm chặt cổ nàng, cố gắng giảm bớt gánh nặng giúp Ngụ Ngôn.
[ Tiến sĩ, phía trước 50m rẽ trái có một bãi đỗ xe không bị sụp] A Bảo không biết có hữ dụng hay không đều nói với Ngụ Ngôn.
Ngụ Ngôn không nói lời nào, lặng lẽ tăng tốc, sau 50m, nàng dừng lại ở lối vào bãi đỗ xe, để Trạm Nhiên xuống, đẩy vào trong đó.
Đây là ở đầu phố, sau khi đẩy người vào bãi đỗ xe, chỉ có nàng lộ ra trong tầm nhìn của quái vật.
Theo họ biết, con quái vật này không có chỉ số thông minh, chỉ biết dùng đôi mắt để nhìn, lỗ tai để nghe.
Ví dụ như bây giờ nó chỉ nhìn thấy Ngụ Ngôn, nó sẽ không tự hỏi Trạm Nhiên đi đâu rồi, nếu Trạm Nhiên không phát ra tiếng, không xuất hiện trước mặt nó, thì nó sẽ không phát hiện ra Trạm Nhiên và tự mình bỏ đi.
Nơi Trạm Nhiên đứng bị che khuất bởi tán cây vây bốn phía xung quanh lối vào bãi đỗ xe, là một nơi tạm thời an toàn.
Nhìn Ngụ Ngôn đứng bên ngoài chờ chết, Trạm Nhiên vô cùng nôn nóng, nhưng cậu không dám duỗi tay kéo nàng, sợ mình bị quái vật phát hiện.
" Cô làm gì thế, nhanh chạy vào đây!" Cậu dùng khẩu hình nói với Ngụ Ngôn.
Đang trong thời khắc nguy hiểm, Ngụ Ngôn không thèm nhìn cậu, trực tiếp giơ chân đi về phía quái vật.
Trạm Nhiên theo bản năng đi về phía trước muốn kéo nàng, nhưng chân cậu mềm nhũn đuổi không kịp.
Cậu không dám đi ra ngoài, nhưng mà ở đây lại không nhìn được toàn bộ chuyện bên ngoài.
Khoảng cách giữa Ngụ Ngôn và quái vật đã rất gần, nàng sờ vào cổ tay, trước mắt xuất hiện một cái màn hình phát sáng màu trắng trong suốt mà chỉ có nàng và A Bảo có thể nhìn thấy.
Lướt mấy cái, trong màn hình xuất hiện một hình ảnh súng ống, nàng đưa tay đặt vào màn hình phát sáng, vốn cứ nghĩ là sẽ xuyên qua màn hình, ai ngờ lại có thể mang súng ảo ra.
Màn hình biến mất, Ngụ Ngôn vừa đi gần về quái vật, vừa lắp linh kiện cho súng ống.
" Cách cách---"
Còn cách 30m
Ngụ Ngôn dẫm lên xe, bước lên bảng thông báo trên đèn đường, mượn lực nhảy lên một tòa nhà hai tầng không sụp xuống, tốc độ của nàng rất nhanh, vừa chạy vừa nhảy lên phía trước, chỉ nhìn được dư ảnh màu trắng.
Nàng đã bước lên được mái nhà của một tòa kiến trúc trong nháy mắt.
Độ cao vô tình ngang ngửa với quái vật, đồng thời cũng chỉ cách nó 10m
Ngụ Ngôn đứng trên mái nhà, nâng tay lên, chĩa súng nhắm vào đầu quái vật.
" Ong~"
Trong nháy mắt sau đó, một năng lượng mà người thường không thể nhìn thấy bị một lực lượng thần bí hấp thụ tại nòng súng, tạo thành sóng năng lượng tản ra ánh sáng trắng, ánh sáng chói mắt chiếu sáng nửa bầu trời, sau khi ngưng tụ và tụ lại cuối cùng tạo thành ánh sáng cao bằng một người.
Góc áo Ngụ Ngôn tung bay, ánh mắt bình đạm không một gợn sóng nhìn dị thú, trên môi từ đầu đến cuối đều mang một đường cong ôn hòa, nàng bóp cò súng.
Sóng năng lượng màu trắng có lực lượng cường đại, hướng về đầu quái vật công kích.
" Oanh"-----!
" Gràooooo!"
" Rầm" một tiếng, con quái vật bị đánh bại, cuối cùng gầm một tiếng đinh tai nhức óc, nó ngã trên mặt đất, bốn phía bụi đất mù mịt, che khuất thân hình khổng lồ của nó.
Sóng năng lượng màu trắng kia cũng tan đi, ánh sáng chói mắt biến mất, trời đất trong thoáng chốc ảm đạm thất sắc, cuối cùng trở về với bóng đêm.
Trạm Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, bịt tai lại, nhắm chặt mắt, thân thể không tự chủ được run lên.
Cậu không biết tiếng vang lớn ngoài kia là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết dù là chuyện gì đi nữa, cậu cũng không có năng lực ngăn cản.
" Cậu không sao chứ?"
Một lát sau, âm thanh tựa như nước nhỏ giọt truyền vào trong tai.
Trạm Nhiên hơi sững lại, chậm rãi mở ra hàng mi ướt át, ngẩng đầu nhìn.
Cô gái đứng trước mặt vẫn bình an vô sự.
Lông mi Trạm Nhiên run rẩy, " Cô..."
" Tôi là Ngụ Ngôn." Ngụ Ngôn khẽ mỉm cười, mây tan, khó có được ánh trăng. Nàng đứng dưới ánh trăng, bạch y sạch sẽ, dáng người thanh tuyệt xuất trần, ánh mắt ôn hòa.
... Nàng cứu cậu.
Khuôn mặt Trạm Nhiên có hơi mờ mịt.
Cậu, được cứu trợ?
Sau khi sống sót khỏi kiếp nạn, thiếu niên mềm nhũn ngồi dưới đất thở hổn hển, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, lặng lẽ thấm ướt con ngươi đen nhánh, cùng khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết.
Nếu chưa từng trải quả cảm giác gần chết, vậy thì sẽ bao giờ biết được cảm giác của việc sống sót là đáng để hạnh phúc đến khóc.
Khóe môi Ngụ Ngôn cong lên, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, vươn tay ôm lấy bả vai gầy yếu, thân thể cậu run lên vì khóc, tiếng nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng, nàng liền ôm chặt cậu, dịu dàng nói: " Sợ quá đi."
Trạm Nhiên chon mặt trong lồng ngực nàng, túm lấy áo khoác trắng như tuyết của nàng, trên ngón tay gầy gò trắng nõn có vài vết sẹo nhỏ.
Cằm của Ngụ Ngôn đặt lên đỉnh đầu cậu, đôi tay thon dài cân xứng đặt ở trên gáy người kia, nhẹ nhàng xoa tóc của cậu.
A Bảo nhìn những đường gân xanh như ẩn như hiện trên đôi bàn tay xinh đẹp thon dài của Ngụ Ngôn, rồi lại nhìn vẻ ôn nhu đến quỷ dị của nàng.
Bỗng nhiên cảm thấy...
Có hơi đáng sợ.
__________________________________________________________
1673 từ
Hai chap một ngày nè.
[ 10:53 | 23112021 ]