Chương trước
Chương sau
"Ngụ tiến sĩ!"
"Ngụ tiến sĩ! Ngụ tiến sĩ!"
Ngoài cửa phòng thí nghiệm, một hình cầu tròn vo từng chút từng chút va chạm cửa, phát ra tiếng vang "Rầm rầm rầm" chói tai.
Âm thanh thanh thúy là phát ra từ hình cầu này.
"Ngụ tiến sĩ!" Kêu vài lần nhưng không nghe được đáp lại, nó liền dừng, hình cầu tròn vo dừng ở cạnh cửa.
Hình cầu này là từ sương mù màu lam không rõ thành phần tạo thành, tràn đầy cảm giác khoa học, nhìn lạnh băng, rất cứng rắn.
Sau khi nó rơi trên mặt đất, nó liền nghe thấy hai tiếng "Cạch cạch", rồi từ viên cầu vươn ra tứ chi.
" Ong~" một tiếng, phía trên hình cầu sáng lên hai vòng tròn màu trắng, như vậy rất giống đôi mắt, hóa ra là hình dáng người máy cá nhân.
A Bảo ở cạnh cửa đi hai vòng, rõ ràng chỉ có hai vòng tròn phát sáng, nhưng lại có thể biểu đạt cảm xúc thật chuẩn xác.
Nó thấy rất mất mát.
Nghe nói Ngụ tiến sĩ đã vào phòng thí nghiệm 10 năm chưa ra ngoài, mặc kệ bên ngoài có chuyện lớn, đều không liên quan tới nàng.
Mình sợ là kêu không được.
Vậy phải làm sao bây giờ đây?
"Cạch"—
A Bảo đang nghĩ ngợi, phía sau cửa lại bỗng nhiên mở.
" Ngụ tiến sĩ!" Thân thể hắn không nhúc nhích, đầu tròn vo xoay 180 độ, nhìn về phía sau.
Cửa mở ra, một cô gái đứng đằng sau cửa.
Nàng dáng vóc rất cao, làm A Bảo phải cố ngẩng đầu xem.
Thân hình nàng mảnh khảnh, mặc áo blouse trắng, mặt mày như họa, ngũ quan tinh xảo rõ nét, da thịt hàng năm không thấy mặt trời lộ ra trắng nõn bệnh tật, mắt tối tăm mềm mại cong một độ cung ấm áp, nhìn là một cô gái vô hại ôn nhu.
" Ngụ tiến sĩ người cuối cùng cũng ra!" A Bảo rất kích động, lại không dám ôm nàng.
Ngụ tiến sĩ có thói sạch sẽ, hơn nữa nàng là nhà khoa học có vô số thành tựu vĩ đại nên được tôn kính.
Đương nhiên quan trọng nhất là nó có hơi sợ Ngụ tiến sĩ.
Không phải nó nhát gan, rất nhiều người với Ngụ tiến sĩ ôn nhu thiện lương đều hơi sợ.
" Có chuyện gì sao?" Ngụ Ngôn một mình trong phòng thí nghiệm suốt 10 năm, không có nói chuyện, âm thanh hơi khàn một chút, nhưng rất êm tai.
" Có chuyện lớn!" A Bảo nói ra chính sự, sốt ruột dậm chân, chân ngắn nhỏ dẫm trên mặt đất lạch bạch. "Thượng tướng Ngụ mất tích!"
A Bảo nói: "Một tháng trước thượng tướng Ngụ đi hành tinh KJ đuổi bắt Trùng tộc thì bỗng nhiên không định vị được, tổng thống phái người đi tra xét tình hình, manh mối gì cũng chưa tìm thấy, đáng sợ hơn là đèn biểu hiện sinh mệnh ở đầu não bên kia của Ngụ thượng tắt, có điều nửa tháng trước lại sáng lên ánh sáng mỏng manh, nhưng có thể nhìn ra được tình hình của hắn không tốt."
A Bảo cố gắng diễn đạt sự việc đặc biệt nghiêm trọng này bằng ngôn ngữ ngắn gọn chuẩn xác, không chú ý ánh mắt cô gái trước mặt trở nên hơi u ám.
Ngụ Ngôn giọng nói ôn hòa hỏi: "Vậy cho nên, ta cần làm cái gì?"
A Bảo nói: " Chúng ta đã phát hiện mảnh chip của thượng tướng Ngụ ở hành tinh khác, tổng thống sắp xếp người đi tìm mảnh nhỏ trở về nhưng đều thất bại. Thượng tướng Ngụ là do một mình Ngụ tiến sĩ làm ra, chúng ta đoán rằng ngài đi thì khả năng thành công sẽ lớn hơn một chút, vậy nên có thể phiền ngài tự mình mang thượng tướng Ngụ về không?"
A Bảo thỉnh cầu rất không có tự tin.
Tuy thượng tướng Ngụ là do chính tiến sĩ Ngụ làm ra (?),nhưng rất lâu rồi, không biết nguyên nhân vì sao mà nó chưa từng nghe hai người có liên hệ.
Hiện giờ nó đột nhiên thỉnh cầu như vậy, không biết Ngụ tiến sĩ có đồng ý hay không.
" Có thể." Không nghĩ rằng Ngụ Ngôn đồng ý rất nhanh,
" Thật sao?! Cảm ơn tiến sĩ Ngụ!" A Bảo thật ngạc nhiên thốt lên. " Vì Thượng tướng Ngụ quá quan trọng đối với hành tinh chúng ta, nếu không cũng sẽ không làm phiền ngài."
Ngụ Ngôn cười mà không nói.
A Bảo lại hỏi: "Hiện tại ngài có thể trói định với tôi không? Tôi đã thu thập thông tin những mảnh nhỏ của thượng tướng Ngụ, tôi sẽ đi cùng với ngài đến những hành tinh đó thu thập mảnh nhỏ."
" Dĩ nhiên rồi." Ngụ Ngôn mỉm cười giơ cổ tay ra, sâu trong đáy mắt lóe lên một tia sáng kinh người.
Sau khi trói định, A Bảo tiến vào tinh thần thể của Ngụ Ngôn.
Trí não cũng cùng tinh thần thể của Ngụ Ngôn ràng buộc.
Trói định hoàn thành, Ngụ Ngôn theo lời A Bảo nói đi tới viện nghiên cứu.
Trong phòng nghiên cứu chỉ có một khoang ngủ đông, đứng bên cạnh là một ông lão đầu tóc hoa râm.
Thấy Ngụ Ngôn đi vào, lão vội vàng đặt đồ vật đang viết trên tay xuống, cung kính nói: " Lão sư."
Ngụ Ngôn nói thẳng, " Chúng ta bắt đầu thế nào?"
Tiến sĩ Tô nói: " Lão sư vào nằm đi là được, tiếp theo giao cho tôi."
...
Ngụ Ngôn nằm trong khoang ngủ đông, chờ khoang ngủ đông khép lại, bên trong rót đầy dịch dinh dưỡng đủ để thân thể tồn tại.
Ý thức Ngụ Ngôn vẫn còn tỉnh táo.
" Tiến sĩ Ngụ." A Bảo bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, rất áy náy. " Chúng ta là tinh thần thể đi vào những hành tinh cấp thấp đó, cho nên tạm thời phải sống trong thân thể của người bản địa ở hành tinh đó, ngài có để ý không?"
Ngụ Ngôn trả lời: " Không để ý."
A Bảo: "..."
Bỗng nhiên cảm thấy lời đồn đều là giả, bệnh sạch sẽ của tiến sĩ Ngụ cũng không đáng sợ như vậy.
Lúc trước còn có người nói, vì có người không có sự đồng ý tự tiện động vào đồ của tiến sĩ Ngụ nên bị tiến sĩ ngụ treo ở trên ô tô bay vòng quanh hành tinh một ngày một đêm, khiến người đó suýt phát điên.
Tất cả đều là giả!
-
Hành tinh MS-1013.
Hành tinh này và hành tinh Ngụ ngôn sống không khác nhau lắm, như quay trở lại hành tinh của nàng.
2520 năm.
Hành tinh xinh đẹp này đã trải qua biến đổi lớn, thảm thực vật khô héo, sông núi sụp đổ, bầu trời bị mây đen che khuất và một loại virus đáng sợ đã lây lan từ những nơi không xác định.
Những người bị nhiễm virus nhanh chóng dị biến, trở thành những cái xác biết đi, bọn họ tấn công bạn đồng hành, ăn thịt người uống máu, đồng thời nơi này cũng xuất hiện những con thú lạ không rõ lai lịch.
Chúng khổng lồ, xấu xí, hung ác, giống như chạy ra từ hiệu ứng phim điện ảnh, chúng phá hủy mọi thứ, lạm sát người vô tội, con người vốn dĩ không thể ngăn cản.
Chỉ trong một đêm, tất cả thành phố đều tan hoang, bầu trời xám xịt, không có ánh mặt trời, yên lặng, máu và tuyệt vọng lan tràn trong không khí.
Chỉ có thành cổ dưới sự bảo về trọng yếu mới trở thành vùng đất an tĩnh cuối cùng.
Cổ thành là một cổ trấn. lượng người không lớn, là nơi chế tạo vũ khí quốc gia nên được trọng điểm bảo vệ.
Khi virus lây lan, thành phố hẻo lánh này ít người qua lại nhất, làm giảm đi đáng kể tốc độ lây truyền virus, đồng thời chỗ này có quân đội đóng quân, bọn họ thân thể cường tráng, ai không bị lây nhiễm đều có khả năng tự bảo vệ mình.
Những người ngoài ý muốn đi vào nơi này biết được, quốc gia và thành thị bên ngoài đều đã thất thủ, quân đội cổ thành bắt đầu tổ chức quân đội, chuẩn bị ra ngoài cứu hộ những người sống sót.
-
Thành phố C, trên đường cái.
Lúc này, đêm khuya, bầu trời như một tấm bình phong phun mực, không có một ngôi sao, đen đường nhấp nháy nhấp nháy, kéo dài hơi tàn phát ra một chút ánh sáng.
Hai bên đường các phương tiện đổ nát chất đống, lon và bao nilon bị gió thổi phát ra tiếng động nhẹ.
Trừ điều này ra, là sự im lặng chết người.
Mặt đất có rất nhiều mảnh kính vụn phiền toái, ở dưới đèn được phản quang, phản chiếu trên đường xi măng xuống cấp đã có những vết máu sẫm màu, mấy hình ảnh này đan xen nhau, tạo nên một hoàn cảnh âm trầm, áp lực, tuyệt vọng.
" Rầm!"
" Rầm!"
" Rầm!"
Từng tiếng từng tiếng vang lên thong thả.
Đó là tiếng bước chân của dị thú.
Trạm Nhiên ngồi xổm trốn sau một chiếc xe, tay che miệng thật chặt, lộ ra đôi mắt ngấn nước vì sợ hãi.
Dị thú kia đang đi thì dừng lại, như đang tìm kiếm cái gì, dần dần đi gần chiếc xe, bóng dáng khổng lộ bao phủ nơi Trạm Nhiên ở.
_______________________________________________
1579 từ ạ *tung hoa* *tung hoa*
Vote để ủng hộ em nha các chị.
Em rất thích nghe những lời góp ý của mng.
[ 16:29|23112021 ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.