A Bảo nói: [ Tiến sĩ, người đừng dùng sức bế lên như vậy.] 
" Không có dùng sức mà." Ngụ Ngôn dịu dịu dàng dàng nói. 
[.... ] 
Trạm Nhiên bình tĩnh trở lại, rời khỏi lòng ngực của Ngụ Ngôn, nhìn thấy vết ướt trên quần áo nàng, khịt mũi, có hơi ngượng ngùng. " Xin lỗi, làm dơ quần áo cô rồi." 
- 
Trạm Nhiên là cô nhi, từ nhỏ đến lớn đều sống ở cô nhi viện thành tây. 
Cô nhi viện kia nằm ở một thôn trang hẻo lánh bên cạnh, khi virus bùng nổ, cậu đang đi mua đồ vật trong thành, phải đi qua một đồng ruộng không người một đoạn đường dài, may mắn tránh được tai họa. 
" Còn cô? Cô là ai?" 
Trong bãi đỗ xe, thiết bị cung cấp điện đã bị phá hủy, Ngụ Ngôn tạo lửa trên mặt đất, hai người ngồi xung quanh đống lửa. 
Nàng mặc áo khoác trắng như tuyết, quần dài màu đen, trên người rất sạch sẽ, nhưng lại không phù hợp với hiện tại. 
Hơn nữa ở trước mặt quái vật nàng còn có thể bình tĩnh, rõ ràng không phải là người bình thường. 
Trạm Nhiên ngồi bó gối dưới đất, khuôn mặt tinh xảo sáng ngời sau ánh lửa, lông mi dày vừa dài vừa cong, in bóng lên da thịt trắng nõn dưới mắt, sống mũi cao thẳng tắp, phía dưới là cánh môi xinh đẹp đỏ bừng, lông mày mềm mại sạch sẽ, khóe mắt có nốt ruồi lệ chí màu đỏ, lại làm cậu tăng thêm một phần dụ hoặc, trông vừa thuần vừa dâm. 
Ngụ Ngôn trả lời: " Tôi từ cổ thành tới, đến đây để cứu hộ những người còn sống." 
Trạm Nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-qua-tim-sung-cua-nu-chu-yandere/219737/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.