Edit: Kidoisme 
Mục Nhiên trầm mặc một lúc rồi cầm cốc nước lên uống, tự hỏi làm sao để nói với Tạ Tắc Nghiêu rằng mình khỏi bệnh rồi. 
Nhớ đến chuyện lúc trước mình nói lung ta lung tung, mặt già của Mục Nhiên đỏ ửng, nói thật da mặt cậu chưa đủ dày đến mức làm như không có chuyện gì xảy ra. 
Tạ Tắc Nghiêu cúi đầu chú ý đến phản ứng khác thường của Mục Nhiên. 
Hắn nhíu mày, giơ tay sờ trán cậu. 
Nhiệt độ cơ thể bình thường, không bị sốt. 
"Xảy ra chuyện gì? Em thấy chỗ nào không thoải mái?" 
Mục Nhiên chậm rì rì bảo: "Không sao." 
"Bác sĩ Thompson đâu?" 
"Đang ở văn phòng." 
Tạ Tắc Nghiêu nhìn mặt cậu càng ngày càng đỏ, cúi người hỏi thêm lần nữa: "Em thật sự ổn chứ?" 
"Vâng." Mục Nhiên gật đầu, hiện tại cậu thực sự rất ổn. 
"Em khỏe rồi." 
Tạ Tắc Nghiêu ngẩn người ra. 
"Em, khỏe, rồi." Mục Nhiên lặp lại lần nữa: "Thật." 
Một lúc sau Tạ Tắc Nghiêu mới dần tỉnh lại, hắn mím môi, ôm chặt Mục Nhiên vào lòng không nói năng gì. 
Nghe tiếng tim đập mạnh của hắn, Mục Nhiên cũng không rõ nên mở miệng ra sao. 
"Em xin lỗi vì đã khiến anh phải lo lắng." Hai người ôm nhau khoảng năm phút, cậu mở miệng nói trước: "Sau này em sẽ chú ý hơn." 
Tạ Tắc Nghiêu nhẹ nhàng ừ một tiếng. 
Mục Nhiên vươn tay vòng lấy eo hắn, chậm rãi thủ thỉ: "Mình đi gặp bác sĩ đi." 
Tạ Tắc Nghiêu không chịu buông tay: "Từ từ, cho anh ôm em chút." 
"Anh thực sự rất nhớ em." 
Mục Nhiên: "Em cũng rất nhớ anh." 
Mãi đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149772/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.