Tạ Tắc Nghiêu đi đến mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn chằm chằm Mục Nhiên.
Nhóc con đang cắn răng, gương mặt chẳng khác nào bị táo bón nhưng trong ánh mắt lại không có tình cảm dư thừa.
Diễn.
Tạ Tắc Nghiêu nhếch miệng, cúi người nhìn thẳng vào mắt Mục Nhiên: "Muốn con thì sẽ có con."
"Chàng trai, em thỏa mãn rồi chứ?"
Mục Nhiên trầm mặc, cốt truyện vốn không phải là thế này.
"Em là đàn ông."
Tạ Tắc Nghiêu: "Ừ, anh biết."
Mục Nhiên: "Sao anh không hỏi tại sao em có con và tại sao con em lại không còn?"
Tạ Tắc Nghiêu bình tĩnh đáp: "Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra."
"Sinh mười cũng có."
Mục Nhiên: "............"
Tạ Tắc Nghiêu sờ bụng cậu: "Còn lý do mất con có thể là do đi quay gameshow quá vất vả."
"Chủ mưu chuyện này là Vương Hoắc."
"Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi."
Mục Nhiên: ".............."
Cậu chậm rì rì bảo: "Không phải tại Vương Hoắc."
Tạ Tắc Nghiêu: "Anh biết em lương thiện, mất đứa con này cũng chả phải chuyện lớn gì, đều là do thằng Vương Hoắc kia mơ tưởng vị trí Tạ phu nhân của em nên mới cố ý làm ra chuyện này."
Mục Nhiên: "........"
Mặt gỗ nhìn Tạ Tắc Nghiêu.
Sao cậu cứ cảm thấy gần đây chồng mình sắp đi làm biên kịch được rồi nhỉ?
Mắt Tạ Tắc Nghiêu híp thành một đường chỉ: "Không chỉ có Vương Hoắc, còn cả Bỉnh Ương."
"Cậu ta làm hại con anh."
"Độc nhất là lòng dạ đàn ông, loại người thích hãm hại người khác như hai bọn họ, sau này anh sẽ không gặp nữa."
"Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-oc-cua-cau-hong-roi/1149771/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.