Giản Tư ngồi trên sô-pha, quan sát người phụ nữ e dè ngồi đối diện, cảmthấy mệt mỏi. Đây là người bảo mẫu chuyên nghiệp thứ năm từ sáng đếngiờ, cuộc “phỏng vấn” này đã được Hề Thành Hạo hẹn sẵn từ trước, bây giờ cô đành phải tự mình làm nốt mọi việc.
Anh mãi mãi là như thế,ra đi dứt khoát gọn nhẹ, chỉ nói một câu chia tay, sau đó thì biến mấtkhỏi thế giới của cô như chưa từng tồn tại. Cô nằm viện bốn ngày, lúc từ bệnh viện về nhà đã không thấy quần áo của anh đâu nữa, cả một đôi tấtcũng không để lại. Thư phòng và giá sách trống trơn, ngăn kéo sạch sẽkhông vướng tí bụi nào, cả một mảnh giấy cũng không có. Trước giờ anhvốn là một người thận trọng, ưa gọn gàng ngăn nắp, vì thế lúc dọn đồ rađi cũng hết sức tỉ mỉ sạch sẽ.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn thư phòngkhông có hơi người, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười chua xót. DìLý đã đề nghị cô tiếp chuyện mấy người bảo mẫu ở trong thư phòng, nhưngcô từ chối. Thứ nhất là vào thư phòng nói chuyện thì nghiêm túc quá,không cần làm những người xin việc căng thẳng thế, hai là… cô không muốn chiếm lĩnh không gian của anh, mặc dù anh đã bỏ nó mà đi.
“Chịcứ về đi, bao giờ có quyết định chúng tôi sẽ liên lạc với chị.” Giản Tưcau mày miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cố nói bằng giọng điệu nhẫn nại.Dì Lý đứng bên bèn theo lệ đưa cho người phụ nữ đang lo lắng đứng dậymột trăm tệ coi như phí đi lại. Người phụ nữ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-mong/1876797/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.