Đàm Quý nghe được lời này thì gương mặt tối sầm lại.
Bọn hắn đây là nếu như làm theo lời của Trình Chỉ Nhan nói thì không phải biến tướng nói bọn hắn không bằng đám người Thiên Đấu sao? Đến lúc đó mặt mũi của bọn hắn lại đặt ở đâu? Đám người dưới trướng bọn hắn sẽ nhìn bọn hắn như thế nào?
Nếu như là thua trong một trận đối chiến ngang sức thì bọn hắn có thể trách bản thân không bằng người, nhưng nhìn khí thế của đám người Thiên Đấu thì rõ ràng là muốn lấy nhân số đè người, rõ ràng là không muốn giảng đạo lý.
"Ha ha ha ha, nếu đã không thể tránh khỏi một cuộc chiến thì lại thêm chúng ta như thế nào?"
Một tiếng nói rơi xuống làm cả hai bên nhất thời đều nhìn qua, người bên Tinh La thì lộ ra vẻ mặt hoan hỉ, nhưng bên Thiên Đấu lại không lộ ra chút vui vẻ nào.
Người vừa nói chính là Hoa Gian Kiếm Khách - Hoa Chiết Lăng, còn đang đi bên cạnh hắn chính là Thiếu Minh Sư - Hữu Phách Lượng.
Trình Chỉ Nhan thấy vậy thì cũng nhíu mày.
Những người ở đây có người chống lưng là chuyện không thể bàn cãi, nhưng người phía sau bọn hắn mạnh nhất cũng chỉ là Hồn Đấu La. Nhưng Minh Sư Phủ thì khác, Minh Sư - Hữu Kiến Lượng chính là Phong Hào Đấu La, hơn nữa còn là cường giả thành danh.
Bọn hắn bây giờ gây hấn với một thế lực như vậy thì hiển nhiên không có quả ngon để ăn, gia tộc có thể chống đỡ suy cho cùng cũng là có hạn.
Vi Tiểu An cùng Đàm Quý thấy hai người đến bên đây thì trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn, trong lòng cũng tự tin hơn nhiều, nhất thời sĩ khí bên Tinh La tăng cao hơn không thiếu.
Nói thực lúc nãy hắn cũng có ý định cầu giúp hai người này, chỉ là ngại thân phận của bọn họ cũng có chút đặc thù nên hắn vẫn còn đang cân nhắc.
Minh Sư Phủ mặc dù thế lực cường đại lại không có tước hiệu tại người, đơn giản mà nói thì bọn hắn không tính là quý tộc.
Lý do đằng sau thì một lời khó nói hết, chính Vi Tiểu An cũng không đủ thực quyền để đào sâu thêm.
Thế nhhưng cũng do loại đặc thù này nên hắn không biết có nên kêu gọi Minh Sư Phủ hay không, dù sao xung đột giữa các quý tộc cũng chỉ nên các quý tộc giải quyết.
Nguỵ Trung Nhân cũng đối với Minh Sư Phủ có e ngại, bất quá vẫn cường hoành nói.
"Các ngươi nhúng tay vào chuyện này không sợ thanh danh của Minh Sư Phủ bị ảnh hưởng sao?"
Dù sao chuyện này cũng khởi nguồn là từ việc Định gia tạo phản, Minh Sư Phủ nhúng tay rất dễ dàng mang lấy thanh danh không tốt.
Bất quá đây cũng là do Nguỵ Trung Nhân có ý quy chụp nên ý tứ cũng bị lái sang ý nghĩa khác.
Hoa Chiết Lăng cười nhạt, đồng thời cũng triệu hoán ra một thanh trường kiếm, ngay lập tức hoa đào bay múa giữa không trung.
“Nguỵ công tử hà cớ phải giả bộ không hiểu đâu? Minh Sư Phủ nhiều năm sinh hoạt trên địa vực của Tinh La, có một số chuyện trên mặt mũi vẫn phải làm. Nếu như chúng ta không có ở Định An Thành thì chư vị muốn làm gì ta cũng không quản được, thế nhưng mọi chuyện đều ở trước mắt, bọn ta không ra tay thì bạc nghĩa khác gì người của Định gia?"
Hoa Chiết Lăng đối với một chút tính toán nhỏ của Nguỵ Trung Nhân cũng không mấy khó chịu, dù sao người muốn dùng đạo đức ràng buộc bọn hắn có rất nhiều, bọn hắn gặp qua nhiều cũng quen thuộc.
Hơn nữa hắn cũng không để tâm đến lời hăm doạ của Nguỵ Trung Nhân, Minh Sư Phủ nếu như dễ dàng bị một chút lời ong tiếng ve như thế này đả kích thì cũng không có khả năng tồn tại đến bây giờ.
Nguỵ Trung Nhân thấy loại thái độ này thì ánh mắt cũng trở nên âm trầm, bất quá vẫn là không có phản bác.
Đừng nói là phía sau hắn có phụ thân hắn là Nguỵ Hầu Tước chống đỡ, cho dù là ba nhà Công Tước ở phía sau cũng không muốn đụng chạm quá nhiều vào Minh Sư Phủ.
Minh Sư Phủ từng đời đều xuất hiện qua Phong Hào Đấu La, tuy tài sản không bằng ba nhà Công Tước, nhưng chiến lực lại cao hơn mấy bậc, vì vậy vẫn không nên đối cứng thì càng thỏa đáng.
Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được khí thế trên người Hoa Chiết Lăng đã là Hồn Đế, cái này cũng làm chiến ý trong người hắn yếu hơn hẳn.
Cảnh Hàn nhìn thấy bên Tinh La hung hăng như vậy thì ánh mắt lẫm liệt, trên tay cũng triệu hoán ra một thanh nhạn linh đao sắc bén, lạnh lùng nói.
"Vậy Cảnh Hàn ta cũng thực sự muốn xem, thế hệ trẻ của Tinh La đời này rốt cuộc có thủ đoạn gì?"
Mặc dù tu vi của Hoa Chiết Lăng hơi ngoài ý muốn của hắn, nhưng hắn cũng không vì chuyện này mà e ngại đối phương.
Trong chiến đấu, đặc sắc nhất ở chỗ kẻ mạnh chưa chắc đã thắng, kẻ yếu chưa chắc sẽ thua.
Hắn có thể lấy mạnh hiếp yếu, nhưng tuyệt chưa từng e ngại lấy yếu chiến mạnh.
Hồn Đế mà thôi, Cảnh Hàn hắn cũng không phải là chưa từng đối phó qua.
Trình Chỉ Nhan cũng không kém, Hồn Lực của nàng bộc phát ra, phía sau lưng nàng hiện ra hư ảnh của một cái cây héo khô âm u đầy lạnh lẽo. Nếu như để ý kỹ thì có thể thấy các nhành của cây khô này mọc lên vô số vảy rắn, nhìn lâu hơn một chút thì lại mới nhận ra toàn bộ nhành cây đều là do rắn độc hoá thành.
Mà nam tử trọc đầu bên cạnh nàng cũng triệu hoán ra một thanh trường côn, bên trên có hoạ tiết rồng cưỡi mây, hổ cưỡi gió vô cùng hung mãnh.
Ba người này dẫn đầu tựa như một tia lửa, đốt cháy lên chiến ý củ người bên Thiên Đấu.
Ngày lập tức vô số Vũ Hồn hiện ra, rực rỡ cả một khu vực.
Cảnh Hàn nâng đao lên trên cao, âm thanh lãnh đạm nhưng vẫn hùng hậu vang vọng.
“Lên!”
Ngay lập tức đám người phía Thiên Đấu liền phóng lên, Hồn Kỹ bay phóng hướng về phía Tinh La.
Sĩ khí bên phía Tinh La cũng đã cao hơn lúc trước nhiều, cũng không ngại mà đem Vũ Hồn phóng thích ra, đem chiến hoả của bản thân hoàn bạo phát mà đáp trả bên Thiên Đấu.
Thế Hoa đã không biết từ lúc nào thoát khỏi nơi này, nhìn đám người đánh nhau bụi đá tung bay thì không khỏi lắc đầu, sau đó liền hướng về phía bên trung tâm.
....
Ở giữa trung tâm, Định Đài Xuân mang một thân bào nâu tung bay trong gió, khí thế hùng dũng uy nghiêm, hoàn toàn không giống một vị lão nhân già yếu.
Mà ở bên cạnh hắn lúc này chính là hai nam một nữ.
Hán tử đầu tiên nhìn không kém hơn Định Đài Xuân bao nhiêu tuổi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, trên thân mang một bộ bào xanh như ngọc phỉ thuý, khí thế vững vàng như núi, đáng chú ý là hai bàn tay của hắn đều có sáu ngón tay nhìn có chút quái dị.
Nam tử còn lại thì gương mặt cứng ngắc không lộ ra một tia cảm xúc, mái tóc trắng dài buông thả, ánh mắt màu lam ngọc đầy thần tính. Trên thân người này mang một bộ y phục làm từ lông báo tuyết, nhìn cực kỳ xa xỉ.
Đến nỗi một nữ nhân còn lại thì tương đối trẻ tuổi, có thể xếp nàng vào hàng mỹ phụ nhân, thân mang trường bào trắng muốt làm cho khí chất thành thục của nàng nhiều thêm một phần thánh khiết.
Bốn người tụ lại một chỗ, xung quanh đã bao lấy không thiếu người.
Định Đài Xuân nhìn về phía đám người Thiên Đấu, ngữ khí thản nhiên.
"Ta không ngờ có thể sống đến ngày nhìn thấy Cảnh Phong ngươi hợp tác với hai tên thủ hạ bại tướng này, quả thực là ngoài ý muốn."
Cảnh Phong là một nam tử ở tuổi ngũ tuần, mái tóc hắn đen dài được buộc gọn đơn giản bởi một cọng dây vải, tay cầm một thanh nhạn linh đao, nhìn có mấy phần phong phạm cao thủ.
Hắn chính là Thiên Đấu Hầu Tước Cảnh Phong, mệnh danh Thính Vũ Thần Hầu, cũng chính là phụ thân của Cảnh Hàn.
Bất quá gương mặt của hắn lúc này có chút khó coi.
Không ngờ ba Hầu Tước liên hợp ám sát mà cũng không thể cầm xuống Định Đài Xuân, xem ra hoà bình và tuế nguyệt cũng không có làm mai một đi khả năng chiến đấu của Thập Lý Kinh Âm.
Vốn là định đem chuyện này giải quyết nhanh gọn, không ngờ lại là bung bét ra đến mức độ này.
Bất quá hắn cũng nói ra một câu.
"Định Đài Xuân, đầu hàng a. Thiên Đấu Cấm Quân đã bao vây Định An Thành, bây giờ Định An Thành đã nội bất xuất, ngoại bất nhập, Định gia các ngươi chú định không có một người nào có thể thoát khỏi nơi này."
"Nếu ngươi tự động quy hàng, ta lấy danh dự Hầu Tước của mình ra bảo đảm, ngoại trừ ngươi, người của Định gia sẽ không một ai chịu tổn hại."
Lấy tội phản quốc của Định Đài Xuân thì cũng đã đủ đem toàn bộ chín đời của Định gia chôn cùng hắn, có được loại đặc cách này đã có thể xem như là nghìn năm có một.
Về tư thì chính là vì cân nhắc giao tình của hắn và Định Đài Xuân mấy chục năm nay, còn về công thì chính là đóng góp của Định Đài Xuân đối với đế quốc.
Trước khi tạo phản, hắn chính là đệ nhất trung thần của Thiên Đấu Đế Quốc.
Định Đài Xuân ngữ khí nhàn nhạt.
"Phần mặt mũi này của ngươi ta xin nhận, nhưng ta lại không thể tuân theo."
Hắn trước khi quyết định chẳng lẽ chẳng nghĩ qua những chuyện này sao?
Hắn có, hắn nghĩ rất nhiều.
Nhưng Định gia tồn tại đến bây giờ cũng không phải là vì có số lượng tộc nhân đông đảo, cũng không phải là vì có những kẻ trực hệ như Định Hải, Định Đài Đông hay Định Đài Thu.
Tất cả đều là do hắn Định Đài Xuân chống lên, chỉ cần hắn còn tại thì Định gia mãi trường tồn, mãi cường đại.
Cảnh Phong nhíu mày, bất quá cũng không có ý định tiếp tục khuyên can.
Vốn dĩ là định nhanh gọn xử lý Định Đài Xuân rồi kiếm một cái cớ qua loa để giải thích cho bên ngoài, dù sao chuyện này cũng không thể công khai ầm ĩ, mặt mũi của Thiên Đấu Đế Quốc xem như mất hết.
Nhưng nhìn Định Đài Xuân như vậy thì hắn liền biết, giải pháp hoà bình xem như vô dụng.
Mà Duệ Hưng đứng ở một bên định khuyên can thì lại bị một giọng nói khác cắt đứt.
“Vi Hầu Tước, Định Hầu Tước, cổ nhân có câu “Nước xa không cứu được lửa gần”, lãnh địa của các ngươi cách biên cảnh của Thiên Đấu Đế Quốc rất sát, cơ nghiệp dây dưa với Thiên Đấu không thiếu. Hôm nay nhúng tay vào chuyện này đối với các ngươi không có bao nhiêu chỗ tốt, nhưng hậu hoạn để lại trong tương lai lại rất nhiều.”
“Các ngươi vẫn là cân nhắc đề nghị lúc nãy ta nói một chút. Các ngươi tự lui để Định Đài Xuân ở lại, chúng ta ở đây ai cũng không đem chuyện này truy cứu, cũng xem chuyện này chưa từng phát sinh, thế nào?”
Người nói là một nam tử to béo, do Vũ Hồn phụ thể mà da hắn cũng trở nên sần sùi như cóc, bên trên còn hiện lên vằn hổ. Đồng tử của hắn cũng dẹp lại, bên trong loé lên vẻ sắc bén.
Người này là Thiệt Kiếm Tồi Tâm - Nguỵ Ung, là Hầu Tước của Thiên Đấu Đế Quốc, cũng là là phụ thân của Nguỵ Trung Nhân.
Lời này của hắn là nói thật, thêm một chuyện cũng không bằng bớt một chuyện.
Thân phận của mỗi người ở đây đều lạ thường, dây dưa phức tạp, một khi một bên làm tuyệt thì sẽ tạo ra hiệu ứng cộng hưởng cực lớn, hậu quả tốt xấu lớn nhỏ như thế nào hoàn toàn khó có thể nói hết.
Tối đa bọn hắn cũng chỉ có thể nhân lúc này tìm cách đem những người này đuổi đi, sau đem Định Đài Xuân giết đi.
Bất quá bắt sống thì càng tốt, có thể dùng chuyện này là dương danh, phần thưởng cũng hậu hĩnh hơn.
Đàm Vấn Uyên cùng Vi Lợi cười lạnh trong lòng.
Bọn hắn không phải là người ngu, nếu đã ra làm đến mức này thì tất nhiên hắn đã cân nhắc từ trước, không xuẩn dại đến mức cần Nguỵ Ung phân tích làm rõ nội tình trong đó.
Vi Lợi cười nhạt, nói.
“Nước đã hất đi không thể nào thu lại. Nguỵ Hầu Tước, vẫn là để dành sức chiến đấu a.”
Nói xong thì Vi Lợi nâng lên trường kiếm trong tay, ngay lập tức một tiếng hạc kêu chọc thủng thiên không, kèm theo đó là trăm ngàn kiếm mang cấp tốc ngưng thực giữa thiên địa.
Đệ ngũ Hồn Kỹ, Vạn Hạc Triều Thiên!
Vạn hạc tề minh, kiếm quang phi vũ.
Hoành tảo bát hoang, tịch quyển lục hợp!
Ngay lập tức kiếm khí sáng lên lộ ra quang mang chói mắt, chỉ trong nháy mắt hoá thành vô số hạc trắng, lấy thế như hồng thuỷ mà hướng về phía đám người Thiên Đấu.
“Hừ, không biết tốt xấu.”
Người nói lần này là một lão già tóc trắng, tay cầm một thanh trường kiếm nhìn có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Hắn cầm lấy trường kiếm trên tay, Hồn Hoàn dưới chân xoay tròn.
Trường kiếm theo tay của hắn duy chuyển mà tạo thành một hình tròn hoàn mỹ, theo đó là đồ án khổng tước xoè đuôi hiện ra.
Đệ lục Hồn Kỹ, Khổng Tước Phi Tiên!
Theo Hồn Lực rót vào trong, khổng tước trong đồ án giống như sống dậy, khí thế tán ra huy hoàng mà bá đạo.
Khổng tước vẫy đuôi của mình, nhìn như uyển chuyển mềm mại nhưng uy lực lại tựa như địa long xoay người.
Ngay lập tức kiếm khí tung hoành ngang dọc, hoá thành những vệt tựa lông vũ mà hướng về phía đàn chim hạc đang điên cuồng bay xuống.
Lông vũ nhanh như thiết tiễn phá thành, tại nơi đi qua đều để lại âm thanh xé gió chói tai, luận về uy thế không kém hơn Hồn Kỹ của Vi Lợi.
Kiếm khí giữa không trung va chạm tạo ra âm thanh đùng vang dội, ngay lập tức không gian đều xảy ra chấn động vô cùng tận.
Bất quá so với thái độ bình thản như thường của Vi Lợi, vị lão giả này lại lộ ra có hơi gắng sức, cả gương mặt cũng vì chịu đựng áp lực của Hồn Kỹ mà hơi đỏ lên.
Vi Lợi không có bỏ qua cơ hội này, thân ảnh như một cơn gió phóng tới chỗ của lão giả, khanh khách cười.
“Bạc Hầu Tước, ngươi đã già rồi, cái danh Bạch Tước Lăng Vân vẫn là truyền lại cho con cháu a.”
Bạc Phi Dân mặc dù cũng được tính là cường giả nổi danh nhưng hắn cũng đã già, quá già.
Thực lực của hắn đã bắt đầu trượt xuống không biết từ bao giờ, đừng nói là Định Đài Xuân, liền người bước vào cảnh giới Hồn Đấu La không lâu bằng hắn là Vi Lợi cũng đã đủ khiến hắn cẩn trọng đối phó.
Mà Nguỵ Ung bên cạnh định ra tay giúp đỡ thì liền bị nam tử tóc trắng chặn lại, dùng một quyền cường hoành chặn lại.
Một quyền xuất ra như đem cả bão tuyết kéo đến, hơi ẩm trong không khí đều hoá thành băng tuyết lạnh lẽo, lại thêm kình phong gào thét cuộn vào càng làm cỗ khí thế càng thêm bạo ngược.
Kinh khủng hơn nữa đó chính là Nguỵ Ung thấy được không gian dưới áp lực của quyền này mà có chút vặn vẹo, mặc dù chỉ là một chút nhưng cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy lông mao toàn thân dựng ngược.
Vũ Hồn Hổ Nha Đại Cáp Mô của Nguỵ Ung mặc dù có khả năng chiến đấu rất mạnh nhưng luận về phòng thủ lại rất bình thường, tuy không kém nhưng muốn ngạnh kháng một quyền này thì trả giá vẫn rất lớn.
Đến nỗi né đi thì hoàn toàn không kịp, quyền này nhìn trầm trọng nhưng tốc độ lại cực kỳ khủng khiếp, Nguỵ Ung cũng không chắc bản thân có thể dùng Hồn Kỹ trốn đi được.
Nguỵ Ung cắn răng một cái, vừa định dùng Hồn Kỹ phòng ngự thì đã có một vệt hoàng kim vụt lên phía trước, trực tiếp va chạm với quyền kia.
“Đùng! Đùng! Đùng!”
Lại một hồi thanh âm bạo hưởng vang lên, đại địa ngay lập tức nứt vỡ, khí lãng tung bay cuốn lấy đất đá khói mù bay lên trên cao.
Thanh thế của lần va chạm này không hề kém cạnh lần giao thủ của Vi Lợi cùng Bạc Phi Dân, khu vực trung tâm vốn đã nứt vỡ không thể chịu nổi cũng liền từ từ sụp đổ gần hết.
Khâu Hiền ở phía trung tâm chấn động nhìn về phía mấy nhành cây màu đen vỡ nát ở trên mặt đất thì ánh mắt híp lại, không chút cảm tình nào mà nhìn về phía Duệ Hưng cùng Trình Thâm.
Trình Thâm lúc này đã triệu hoán ra Vũ Hồn của mình là Âm Uyên Thiên Xà Thụ ra, ánh mắt của hắn nhìn về phía Khâu Hiền không khỏi lộ ra một tia kinh hãi.
Lúc này hắn có kịp thời dùng Hồn Kỹ giúp Duệ Hưng đỡ lại một quyền này, thế nhưng Âm Uyên Thiên Xà Thụ lại tựa như giấy mỏng, hoàn toàn không chịu nổi một chiêu, ngay lập tức bị phá nát thành mảnh vụn.
Mà Duệ Hưng từ trong bụi mù thoát ra, tay phải cầm Long Hổ Côn cũng run rẩy một chút, bên trên cũng hiện lên một tầng băng sương.
Duệ Hưng được biệt danh Hàng Long Phục Hổ không chỉ nhờ côn pháp điêu luyện mà còn nhờ một thân cự lực trầm trọng đắp lên.
Luận về cường độ nhục thân, hắn hoàn toàn có thể so với các thành viên trung kiên của Lam Điện Bá Vương Tông cùng Hạo Thiên Tông.
Nhưng một quyền này của Khâu Hiền vậy mà có thể dễ dàng đem một côn của hắn đè ép, thậm chí còn có dư lực đem toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn chấn động.
Nếu như hắn không có nền tảng nhục thân tốt, lại thêm có Trình Thâm hỗ trợ thì có lẽ miệng đã phun đầy máu tươi, căn cơ cũng bị tổn thương nặng nề.
Duệ Hưng nhìn về phía Khâu Hiền vẫn bình đạm như cũ thì không khỏi tán thán.
“Quả nhiên là người của Khâu gia, lực lượng như thế này hẳn đã cách cảnh giới kia không xa.”
Khâu gia là một thị tộc cỡ nhỏ sống ven Cực Bắc Băng Nguyên, quy mô tuy nhỏ nhưng thời gian tồn tại đã rất lâu, truy vết trong dòng sông lịch sử có thể thấy được sự tồn tại của họ từ thuở hai đại đế quốc mới còn ở giai đoạn sơ khai.
Nhưng cho dù có bề dày lịch sử như vậy nhưng Khâu gia vẫn luôn sống ẩn dật khỏi trần thế, trước giờ ít nhúng tay vào chuyện thế tục.
Người của Khâu gia sinh ra tại băng nguyên, trưởng thành nhờ băng nguyên, bệnh già cũng tại băng nguyên, mà chết đi cũng được chôn ở băng nguyên. Đây dường như chính là một loại thường thức của người khác về Khâu gia.
Không ngờ giờ đây người của Khâu gia lại đi cùng với Tinh La Đế Quốc, chuyện này vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.
Gương mặt của Khâu Hiền không lộ ra một tia cảm xúc, nhưng khí thế trên người lại trở nên nặng nề trầm trọng, cả người hắn như hoá thân thành một toà núi tuyết.
Phía sau lưng Khâu Hiền lộ ra một thân ảnh khổng lồ, ngay lập tức băng tuyết kết tinh khắp nơi, Hồn Lực xung quang cũng bị một loại lực vô hình nào đó ảnh hưởng mà trở nên đặc sệt.
Duệ Hưng nhìn thấy Vũ Hồn kia thì tay nắm chắc Long Hổ Côn, gương mặt co quắp không biết nên khóc hay cười.
Hư ảnh kia vừa giống người vừa giống khỉ, toàn thân lông tốc trắng muốt, cơ bắp căng cứng như hoa cương, khí tức hung hãn lấp đầy không gian.
Vũ Hồn của Khâu Hiền chính là Vũ Hồn truyền thừa hạch tâm của Khâu gia - Thái Thản Tuyết Ma!
Vừa nắm giữ huyết mạch của Thái Thản Cự Viên, lại ẩn chứa một tia thần tính của Băng Thần, Hồn Thú này không thể nghi ngờ chính là vương giả trời sinh.
Mà Khâu Hiền có thể có được Thái Thản Tuyết Ma làm Vũ Hồn thì thực lực của hắn dĩ nhiên cũng không phải những kẻ đồng cấp có thể so.
Hơn hết Duệ Hưng có thể cảm nhận được, cấp độ của Khâu Hiền đã là 90 cấp. Chỉ cần hấp thụ thêm một cái Hồn Hoàn, hắn sẽ chính thức bước vào cảnh giới Phong Hào!
Đối đầu với một cường giả bậc này, Duệ Hưng tất nhiên cũng dám sơ suất, trong lòng liền chạy ra vô số tính toán.
Nếu như Khâu Hiền chỉ là một Hồn Đấu La bình thường mà nói thì hắn, Cảnh Phong, Trình Thâm cùng Nguỵ Ung phối hợp liền có thể tức khắc diệt sát đối phương, sau đó hội hội tụ đánh một trận với Định Đài Xuân.
Thế nhưng thực tế lại tạt cho hắn một chậu nước lạnh, chỉ một mình Khâu Hiền liền khiến toàn bộ bốn bọn hắn phải toàn lực đối phó, còn chưa kể Định Đài Xuân cùng Đàm Vấn Uyên ở một bên quan chiến nhằm đục nước béo cò.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!
Duệ Hưng thầm mắng trong lòng.
"Thiên Đấu Cấm Quân đây là làm gì a? Sao người còn chưa vào?"
Khi nãy Cảnh Phong không phải nói là Thiên Đấu Cấm Quân đã đến rồi sao, sao bây giờ đến một tên lính cũng chưa thấy xuất hiện.
“Ha ha ha, xem ra chư vị ở đây cũng không dễ dàng a.”
Lúc này một giọng cười khoái trá vang lên, ngữ khí có chút hả hê cùng trêu tức.
Đám người nhìn lại về phía sau, thấy bốn người mang mặt nạ đi tới.
Người đầu tiên có thân hình cao lớn, khí thế âm trầm như vực sâu, trên mặt mang lấy một cái mặt nạ hổ màu đen nhìn hung thần ác sát.
Người thứ hai lại có thân hình cân đối thon gầy hơn nhiều, trên mặt mang lấy một cái mặt nạ báo màu xanh ngọc thạch không lộ chút cảm xúc.
Người thứ ba thì có thân hình nhỏ con nhất, trên mặt mang lấy một cái mặt nạ cáo màu đỏ nhìn cực kỳ láu cá.
Người cuối cùng thì lại cực kỳ nổi bật, toàn thân y phục trắng toát, cơ thể cân đối không có gì đặc biệt, mang lấy một cáu mặt nạ lửng mật màu trắng.
Trình Thâm thấy bốn người này thì ánh mắt co rụt lại, không khỏi giật mình.
“Tứ Đại Thiên Vương? Các ngươi không phải là bị Thiên Đấu Cấm Quân tiêu diệt rồi sao?”
Bốn người này ăn mặc đặc thù, hơn nữa trước đây tai tiếng thao thiên nên Trình Thâm cũng là nghe tới.
Kỳ thực trên Đấu La Đại Lục cũng không phải khắp nơi đều được quản trị nghiêm ngặt, ở đây cũng không thiếu những mảnh đất hoang không ai muốn quản lý, giống như Âm Ma Loan trước kia Cúc Đấu La đi qua làm một ví dụ tốt.
Nhưng nơi này phần lớn đều bị bỏ hoang cho Hồn Thú cùng động vật chiếm cứ, nhưng cũng không thiếu nơi được nhiều thế lực nhỏ, trong đó nhiều nhất chính là đạo phỉ.
Mà ở Tinh La Đế Quốc từng có một khu địa quật hoang tàn như vậy gọi là Ác Phong Quật.
Thế nhưng những kẻ chiếm đóng nơi này lại không phải là những kẻ đạo phỉ bình thường.
Cướp thương đoàn, giết áp tiêu thì gọi là đạo phỉ, thế nhưng cướp bóc thiên hạ, đồ gia diệt tộc thì lại chính là cự khấu.
Mà kẻ hô mưa gọi gió ở Ô Phong Quật chính là thế lực cự khấu lớn nhất Đấu La Đại Lục lúc bấy giờ - Địa Sát Thập Nhị Cự Khấu!
Phải biết lúc thế lực này còn tồn tại thì thành viên tính bằng vạn người, tuy nói hơn 8 phần đều là người phàm nhưng quy mô như vậy cũng đỉ khiến nhiều kẻ trợn mắt há mồm.
Khác với đám đạo phỉ tầm thường khác, Địa Sát Thập Nhị Cự Khấu có kỷ luật nghiêm minh, phân chia cấp độ rõ ràng, hơn nữa còn dưỡng được đoàn mã kỵ cho chính mình dùng, có thể nói là không khác gì một quân đoàn đánh thuê cỡ nhỏ.
Mà chiến tích của những người này cũng rất lớn, gia tộc lớn nhỏ chết trên tay bọn hắn cũng gần trăm, chưa kể là số lượng thương đoàn bị cướp cũng không đếm hết, thậm chí đồ vật của các tiểu quốc cũng không thoát khỏi ánh mắt của những kẻ này.
Mà bốn người trước mắt này chính là những kẻ lãnh đạo của Địa Sát Thập Nhị Cự Khấu.
Đại khấu chủ Hắc Diện Thiên Vương - Tôn Duẫn.
Nhị khấu chủ Thanh Diện Thiên Vương - Trác Đoài Liệt.
Tam khấu chủ Xích Diện Thiên Vương - Đào Tế Niên.
Và cuối cùng, tứ khấu chủ Bạch Diện Thiên Vương - Phòng Trịnh.
Bất quá Trình Thâm có chút kinh nghi, những kẻ này cách đây mấy năm không phải là bị Thiên Đấu Cầm Quân trừ diệt rồi sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?
Lúc này Tống Lữ từ đằng sau bốn người xuất hiện đi lên, ánh mắt nhìn về phía Định Đài Xuân, sau lại từ vạt áo lấy ra một tấm lệnh bài, nói.
“Chư vị, Tống mỗ được Công phó tướng Công Tu Phàm tin tưởng hỗ trợ chư vị bắt giữ Định Đài Xuân. Mà bốn vị Thiên Vương nhiều năm về trước đã là người của Thiên Đấu Cấm Quân, đến đây cũng là để giúp đỡ các vị xử lý phản tặc.”
Duệ Hưng ở cách đó không xa nhìn về phía lệnh bài kia, thất thanh.
"Thiên Long Lệnh! Ngươi thế mà có được Thiên Long Lệnh!"
Lệnh bài này là lệnh bài mà chỉ có bốn vị phó tướng dưới trướng Cửu Mệnh Thần Long - Qua Long nguyên soái mới có được.
Người có được Thiên Long Lệnh thì có quyền lực tương đương một vị phó tướng, liền vương giả quý tộc cũng không thể không nghe theo.
Trình Thâm âm thầm truyền âm cho Tống Lữ.
"Người của Thiên Đấu Cấm Quân đâu, sao chưa một ai vào thành?"
Hắn đơn giản không nghĩ đến việc Tống Lữ giả Thiên Long Lệnh, dù sao thứ này làm từ vật liệu đặc thù, muốn làm một cái y hệt khó hơn lên trời.
Đến nỗi trộm cướp thì lại càng không thể nào, Tống Lữ không có đủ năng lực, cũng không có cái đảm phách đó.
Nhưng nếu hắn đã phối hợp với Thiên Đấu Cấm Quân từ trước thì mọi chuyện có thể giải thích hợp lý.
Bất quá nếu đã đến thì sao lại không tiến vào, mặc dù Tứ Đại Thiên Vương mạnh mẽ nhưng cũng không bằng một đại quân a.
Chưa kể có mấy vị phó tướng hỗ trợ thêm thì không phải càng tốt sao?
Tống Lữ âm thầm truyền âm.
“Là mấy vị phó tướng của Cương Đình Cấm Quân nhúng tay."
Trình Thâm nghe vậy thì sững sờ, sau đó gương mặt lại càng trầm xuống.
Bá Tiên - Vũ Thần Tiên, Vạn Sự Thông - Phạm Thiến, còn có Vạn Lý Truy Phong - Lý Bộ Trần.
Nếu là ba tên quái vật này nhúng tay thì có thể giải thích hoàn mỹ tình cảnh quái dị hiện giờ.
Ngay cả Tống Lữ cũng lau một vệt mồ hôi lạnh, nếu không phải Công Tu Phàm đem Tứ Đại Thiên Vương cài vào Kim Ngân Lâu từ trước thì có lẽ bốn vị này cũng sẽ chỉ có thể ở ngoài thành.
Mà Tứ Đại Thiên Vương cũng là canh lúc ba kẻ này rời đi mới yên tâm đi ra, cũng đủ thấy được người ở đây kiêng kỵ những kẻ này đến mức nào.
Não hải Trình Thâm cấp tốc chuyển động, nhìn về Tứ Đại Thiên Vương.
“Chư vị Thiên Vương, các ngươi đối phó được vị kia sao?”
“Vị kia” mà hắn đề cập đến chính là Khâu Hiền.
Lúc nãy lực lượng của Khâu Hiền hắn cũng thấy được, rõ ràng là một kẻ khó nhằn.
Đào Tế Niên cười cười, ánh mắt híp lại nhìn về phía Khâu Hiền, ngữ khí ngả ngớn.
“Có thể, nhưng chỉ có thể quấn, không thể giết.”
Muốn bọn hắn khống chế Khâu Hiền thì không có vấn đề, nhưng muốn giết thì lại rất phiền phức.
Hơn nữa mục tiêu của lần này là hỗ trợ xử lý Định Đài Xuân, bọn hắn cũng không muốn tốn sức vô ích đối phó một kẻ không rõ sâu cạn.
Dù sao giao ước trước kia giữa bọn hắn với Qua Long chính là như vậy.
Không thiếu một tấc, không nhiều một li.
“Vậy là được rồi, phiền chư vị khống chế tạm thời vị kia, đến nỗi Tống Lữ, ngươi xử lý Đàm Vấn Uyên được chứ?”
Tống Lữ gật đầu.
Đàm Vấn Uyên tuy mạnh nhưng cũng không được xem là quái vật, hắn có thể một mình xử lý được. Huống hồ Phú Lỗi rất nhanh sẽ xuất hiện, đến lúc đó hỗ trợ hắn sẽ không có vấn đề gì.
Tống Lữ thấy vậy thì Hồn Lực ngay tức khắc bạo phát, trên người phát tán ra ánh vàng ánh bạc lấp lánh mà hướng về phía Đàm Vấn Uyên.
Tứ Đại Thiên Vương cũng không có tốn thêm thời gian, tất cũng bộc phát ra Hồn Lực của mình mà đồng loạt lao về phía Khâu Hiền.
Trình Thâm sau đó quay đầu nhìn phía Duệ Hưng, Nguỵ Ung cùng Cảnh Phong, nói.
“Đi thôi!"
Mọi người gật đầu, liền hướng về phía Định Đài Xuân.
Mà Định Đài Xuân nhìn thấy tất cả thì vẻ ngoài vẫn thong dong, nhưng trong lòng không khỏi tránh được việc tử hỏi.
“Ta có hối hận sao?”
Nhưng rất nhanh trái tim hắn nóng bừng lên một cỗ chấp nhất cùng dã tâm, bọn chúng như một đoá hoả diễm nóng rực đem những cảm xúc dư thừa kia thiêu rụi.
Hắn đã có câu trả lời của chính mình.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ có hùng tâm - kiêu hùng chi tâm!
Ánh mắt của Định Đài Xuân ngay lập tức hờ hững, đem Vũ Hồn Chấn Thiên Hống triệu hoán ra.
Sau lưng hắn xuất hiện một đầu hùng sư, khí tức hung hãn bề nghễ thiên hạ.
Dưới chân hắn xoay tròn tám cái Hồn Hoàn, Hồn Lực khắp nơi như nước biển sôi trào lên.
Lúc này mây đen trên trời cũng đã tụ lại, nước mưa ào ào rơi xuống, gió mạnh gào thét, sấm chớp đùng đùng.
Định Đài Xuân lúc này đã phừng phực chiến ý, âm thanh hạo đãng vang dội khắp Định An Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]