🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tại yến thọ, Định Hải cùng Nguỵ Nhân Trung cãi nhau cũng không quá lâu liền hoà hoãn lại, âm thầm thống nhất không đem chuyện này tiếp tục xé ra to.

Bọn hắn dù sao cũng không muốn đem chuyện này náo lớn đến mức đem mặt mũi đều mất hết, không nói đến chuyện này sẽ khiến hình tượng của bọn hắn trong mắt Thế Hoa xấu đi mà danh tiếng của chính bọn hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng, về sau muốn phục chúng cũng không dễ dàng như vậy.

Mà Thế Hoa ở một bên quan sát cũng không khỏi cảm khái trong lòng, tình hình chính trị của Thiên Đấu Đế Quốc đúng là loạn không chịu nổi.

Thiên Đấu Đế Quốc có tổng cộng bốn vương quốc phụ thuộc là Cáp Căn Đạt Tư (Haagen-Daasz) vương quốc, Ba Lạp Khắc (Ballack) vương quốc, Tây Nhĩ Duy Tư (Silvers) vương quốc, và Địch Lâm Đốn (Dillington) vương quốc, cùng một công quốc là Ôn Tác Ân (Wynthorne) vương quốc. Bốn vương quốc được các thân vương của Thiên Đấu Hoàng Thất nắm giữ, trong khi đó công quốc được ba nhà Công Tước Tiêu - Lạc - Hạ chưởng khống, mỗi năm chỉ cần cống nạp đủ cống phẩm cùng tiền tài liền hoàn toàn có thể nắm giữ quyền tự trị mà không cần thông báo cho mẫu quốc là Thiên Đấu Đế Quốc. 

Trong khi mẫu quốc khống chế trực tiếp năm hành tỉnh, thì mỗi vương quốc phụ thuộc này khống chế lại được phân định khống chế một hành tỉnh của Thiên Đấu Đế Quốc, trở thành chúa tể của một vùng lãnh thổ rộng lớn.

Bất quá cả năm thế lực phụ thuộc này từ lâu đã thể hiện ra dấu hiệu thoát ly khỏi sự kiểm soát của Thiên Đấu Đế Quốc, nếu không phải Thiên Đấu Đế Quốc vẫn còn binh lực áp đảo thì có lẽ nội chiến đã xảy ra.

Trong đó Ôn Tác Ân (Wynthorne) vương quốc mà ba nhà Công Tước chấp chưởng mặc dù chỉ nắm giữ một vùng hành tỉnh nhỏ nhất nhưng độ trù phú lại không hề kém những vương quốc phụ thuộc khác, nói giàu chảy cả mỡ cũng không sai.

Tài lực hùng hậu, căn cơ vững chắc lại là kẻ thống trị của một vùng lãnh địa trù phú nên ba nhà Hạ - Tiêu - Lạc nên quyền uy của cả ba nhà đã hoàn toàn thoát ly khỏi phạm trù quý tộc thông thường, lực ảnh hưởng đã có thể chạm đến toàn bộ đế quốc.

Cũng vì loại địa vị này mà rất nhiều quý tộc hiệu trung với ba nhà Công Tước, tạo ra một mạng lưới lợi ích khổng lồ.

Nhưng cũng vì loại địa vị mê người này mà ba nhà Tiêu - Lạc - Hạ mới chướng mắt Định Đài Xuân như vậy. Dù sao một kẻ kiêu hùng như vậy sẽ thu hút không thiếu ánh mắt từ phe thù địch của bọn hắn, thậm chí trở thành thanh gươm mà Thiên Đấu Đế Quốc sử dụng để chống lại bọn, cuối cùng khiến gia tộc của bọn hắn vạn kiếp bất phục.

Mà Nguỵ gia cùng Bạc gia thân là thế lực phụ thuộc vào Ôn Tác Ân (Wynthorne) vương quốc tất nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu ấn tượng tốt với Định gia, tranh minh ám đấu tất nhiên là không thể thiếu.

Nên có thể nhìn nhận xích mích giữa ba nhà Công Tước cùng Định gia không chỉ là xích mích đơn thuần, mà còn là đại diện cho va chạm lợi ích giữa mẫu quốc cùng các thế lực phụ thuộc, cũng thể hiện sự lục đục chính trị đầy bất ổn của Thiên Đế Quốc.

...

Thế Hoa nhờ có nhóm ba người dẫn đi mà quả thực nhận biết được không thiếu gương mặt trẻ trong nội bộ quý tộc Thiên Đấu Đế Quốc, không chỉ xuất thân Hầu Tước mà còn có cả người của các tiểu vương quốc.

Bất qua hắn vẫn không thấy người từ các gia tộc Công Tước, đến nỗi nguyên nhân thì cũng đoán được.

“Đông Quân công tử nếu có dịp thì có thể qua Ba Lạp Khắc (Ballack) vương quốc thăm thú, đến lúc đó ta sẽ tự mình tiếp đón công tử, đảm bảo đãi ngộ không kém gì ở Vũ Hồn Thành.”

Nói chuyện với Thế Hoa là một thanh niên khoảng có mày kiếm mắt sáng, làn da lộ ra có chút trắng nhạt, luận về niên linh thì hẳn đã là người lớn tuổi nhất ở đây.

Người này gọi là Tuyết Vân Trường, là nhi tử của tam hoàng tử Ba Lạp Khắc (Ballack) Vương Quốc.

Người này mặc dù xuất thân hoàng thất nhưng tu vi quả thực rất không tệ, bây giờ hắn đã có tu vi Hồn Vương, so Tuyết Dạ Đại Đế còn cao hơn một Hồn Hoàn.

Bất quá trước kia địa vị của phụ thân hắn tại Ba Lạp Khắc (Ballack) vương quốc không được tốt lắm, tuy an nhàn nhưng không có thực quyền, tất cả đều bị đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử khống chế.

Vốn tình trạng này giữ được đã được mấy chục năm, nhưng gần đây Thế Hoa biết được tam hoàng tử đang thực hiện một vài động tác lớn, không chỉ chiêu mộ rất nhiều Hồn Sư về dưới trướng, mà còn cấp tốc mở rộng mạng lưới quan hệ của mình.

Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, lực lượng của tam hoàng tử đã trở nên to lớn, đủ sức gây uy hiếp cho hai vị hoàng tử còn lại.

Việc Tuyết Vân Trường đến đây ít nhiều cũng có cái bóng của tam hoàng tử đứng ở phía sau giật dây.

Thế Hoa cười cười chắp tay.

“Lời này của điện hạ Thế Hoa nhớ kỹ, đến lúc đó chỉ cần điện hạ không quên là được.”

Tuyết Vân Trường cười lớn, hào khí nói.

“Công tử không cần phải lo lắng, Tuyết Vân Trường ta nói lời giữ lời.”

“Tuyết điện hạ quả thực là thiên vị Đông Quân công tử a, ta biết ngài lâu như vậy cũng chưa từng một lần được ngài mời tới An Vương Phủ.”

Lúc này nữ nhân cất lên tiếng nói, âm thanh mị hoặc xen kẽ chút băng lạnh không khỏi làm nhiều nam tử ở đây cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.

Nàng có gương mặt nhỏ nhắn, mắt đen tóc đen, khí tức tà mị vô cùng cuốn hút.

Đây là Trình Chỉ Nhan, là cháu gái của Thâm Uyên Chi Giới - Trình Thâm. Thiên phú của nàng cao hơn Tuyết Vân Trường một chút, bây giờ mặc dù mới thành niên nhưng tu vi đã đạt đến 44 cấp, hoàn toàn có khả năng trước hai mươi tuổi bước vào cảnh giới Hồn Vương.

Nghe nói nàng rất được Trình Thâm xem trọng, thậm chí không ít lần chính vị Hầu Tước này đã tự tay chỉ điểm cho nàng tu luyện, mặc cho công việc của hắn mỗi ngày vẫn luôn rất bề bộn.

Thậm chí còn có một số tin đồn rằng, Trình Thâm đã từ chối đề nghị của Thiên Đấu Hoàng Thất về việc tác hợp cho Trình Chỉ Nhan và nhị hoàng tử Tuyết Lãng. Tất cả chỉ để giữ lại Trình Chỉ Nhan cho Trình gia, bảo đảm viên ngọc quý như nàng không lưu lạc ra bên ngoài.

Tuyết Vân Trường nghe vậy thì không lộ ra vẻ khó chịu, chỉ là cười cười.

“Ta vốn là ngại Lãnh Nhiễm Thành của Trình gia quá xa Ba Lạp Khắc (Ballack) vương quốc nên không dám làm phiền Trình tiểu thư, không ngờ là làm tiểu thư hiểu lầm.”

Hắn sau đó lại làm vẻ châm chước một chút rồi nói.

“Không thì như vậy đi, hai tháng sau chính là ngày mà vương quốc tổ chức lễ Hồng Thiên, ta muốn ngỏ lời mời tới chư vị đến An Vương Phủ dự lễ, cũng có thể tại đó tham gia một buổi so tài nho nhỏ do vương phủ tổ chức.” 

“Tất nhiên tham gia so tài cũng sẽ có phần thưởng. Phụ thân ta vì lần này mà chuẩn bị rất tâm huyết, đảm bảo đặc sắc vạn phần, hoàn toàn sẽ không làm chư vị thất vọng.”

Lễ Hồng Thiên đơn giản là một lễ đặc biệt chỉ tổ chức tại Ba Lạp Khắc (Ballack) vương quốc. Hồng Thiên ý chỉ hồng vận tề thiên, là ngày lễ cầu mong may mắn sẽ bao phủ vương quốc, người người ấm no, tài phú dồi dào.

Chỉ là bình thường các phủ hoàng tử đều tổ chức cho người cùng tộc tham gia, mời người khác đến như thế này là lần đầu tiên.

Lúc này một âm thanh ôn tồn vang lên, thoải mái như tắm gió xuân.

“Tuyết điện hạ mạn phép cho ta hỏi phần thưởng ngài nói đến là gì được không?”

Người nói cũng là một thanh niên, trên thân hắn mang một thân bào màu lam nhạt, mái tóc đen dài buộc cao lên, ánh mắt xanh thẳm nhìn như bình tĩnh nhưng chứa lấy cuồn cuộn phong mang.

Người này gọi là Cảnh Hàn, con trai út của Thính Vũ Thần Hầu - Cảnh Phong, một vị Hầu Tước của Thiên Đấu Đế Quốc.

Mấy chục năm về trước, Cảnh Phong khi ở tuổi tứ tuần đã một mình dùng đao pháp của bản thân cùng Vũ Hồn Xuân Vũ Đao trấn áp nội loạn của Cảnh gia, diệt phản tặc, giết địch nhân, đem máu tươi phủ khắp phía Nam Thiên Đấu Đế Quốc.

Nhiều người nói khi ấy Cảnh Phong giết người đao quang ngập trời, máu của kẻ thù rơi xuống nền đất tạo ra âm thanh như mưa xuân, cảnh tượng đó chỉ có thể sử dụng hai từ “thê mỹ” để hình dung.

Có lẽ là vì vậy nên khi Cảnh Phong chấp chưởng vị trí Hầu Tước thì nhiều người gọi hắn với cái tên Thính Vũ Thần Hầu, cũng coi như nhớ đến màn mưa máu kinh khủng thuở nào.

Mà Cảnh Hàn là con trai út của Cảnh Phong. Không chỉ thiên tư xuất chúng mà diện mạo lại cực kỳ giống với Cảnh Phong lúc nhỏ nên hắn rất được vì hầu tước này thiên vị, bất kể là tình cảm vẫn là tài nguyên tu luyện.

Thế Hoa thậm chí còn nghe nói trước đây khi Vũ Hồn Điện tổ chức đấu giá những viên đan dược do Bản Thể Tông luyện ra được thì vị Hầu Tước này luôn có mặt tham gia, hơn nữa còn thu mua thành công không thiếu đan dược. Cảnh Hàn cũng nhờ Cảnh Phong mà trong lúc tu luyện đã phục dụng không thiếu những đan dược cao cấp này, kết hợp với thiên phú của bản thân càng khiến cho tu vi tăng trưởng thần tốc.

Cảnh Hàn bây giờ mặc dù mới 23 tuổi nhưng tu vi đã là 54 cấp Hồn Vương, nếu chịu khó chú tâm tu luyện thì tại tuổi 25 đột phá cảnh giới Hồn Đế cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Tuyết Vân Trường không bật mí, chỉ khẽ nói.

“Chi tiết sẽ được An Vương Phủ công khai rõ ràng cho tất cả mọi người nên hiện tại ta sẽ không bật mí. Bất quá ta có thể bảo đảm tất cả đều là đồ vật quý giá mà chư vị thiên tài ở đây cần.”

Cảnh Hàn thấy Tuyết Vân Trường không định tiết lộ cũng chẳng đào sâu thêm, mà là nhìn qua Thế Hoa cùng một số quý tộc của Tinh La Đế Quốc, nói.

“Ý tứ của Tuyết điện hạ là ai cũng có thể tham gia sao?”

Tuyết Vân Trường hiểu hàm ý của Cảnh Hàn, bất quả hắn vẫn gật đầu.

“Không sai, từ bình dân đến quý tộc, chỉ cần là người ở trên Đấu La Đại Lục thì ai ai cũng có thể tham gia. Bất quá niên linh giới hạn vẫn tại 25 tuổi trở xuống, dù sao một đám lão già đánh nhau cũng không có ý tứ.”

Cảnh Hàn nghe vậy thì lông mày khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại liền thả ra, nét mặt trở nên thong dong như trước.

“Ha ha ha, nếu Tuyết điện hạ đã nói vậy thì Vi Tiểu An ta cũng phải đến tham dự một phen.”

Lần này người cất tiếng nói là một quý tộc của Tinh La Đế Quốc.

Người này mang lấy một thân kiếm trang trắng sáng, bên trên còn thêu lên một đầu tiên hạc đang bay phấp phơi lại càng làm cho khí chất của hắn có mấy phần tiên khí.

Người này gọi Vi Tiểu An, là con trai độc nhất của Hạc Lệ Cửu Tiêu - Vi Lợi.

Vi gia có Vũ Hồn truyền thừa lâu đời là Phi Hạc Kiếm, bất quá danh tiếng cũng không quá thịnh. Đến tận khi Vi Lợi xuất đạo thì Phi Hạc Kiếm mới trở vang danh đại lục, trở thành kỳ danh trong giới kiếm đạo.

Hơn nữa nàng cũng là người đầu tiên của Vi gia lấy thân nữ nhi tranh giành chức gia chủ, thành công vượt qua hết tất cả huynh trưởng của mình mà chấp chưởng lấy Vi gia. Về sau cũng chính nàng đã nâng Vi gia từ vị trí Bá Tước lên thành Hầu Tước, tài năng như thế nào cũng có thể thấy được.

Mà Vi Tiểu An cũng thừa hưởng thiên phú của nàng, căn cốt lẫn ngộ tính kiếm đạo đều ở hàng nổi bật, tuy nói không bằng chính bản thân Vi Lợi nhưng lại không kém hơn quá nhiều.

“Vi huynh nói không sai, An Vương Phủ nếu đã thoải mái như vậy thì bên Tinh La của chúng ta cũng sẽ không khách khí.”

Lần này là một thanh niên có tạng người to lớn, bất quá gương mặt vẫn rất hiền hậu.

Kẻ này họ Đàm tên Quý, là đệ tử của Đàm Vấn Uyên.

Nghe nói y vốn là chi thứ của Đàm gia, nhưng may mắn thiên phú lúc thức tỉnh không tồi nên được Đàm Vấn Uyên thu nhận làm đồ đệ, chỉ dạy từ lúc sáu tuổi đến tận bây giờ.

Đàm Vấn Uyên cũng không phải là không có dòng dõi, bất quá những người này thiên phú không được, mà Đàm gia lại không thể không có người kế tục nên Đàm Quý liền được hắn lựa chọn làm người tiếp nhận y bát.

Tuyết Vân Trường cười cười.

“Càng nhiều người tới càng nào nhiệt. Chư vị chỉ cần là có lòng đến tham gia, An Vương Phủ tất nhiên sẽ trân trọng tiếp đón."

Bỗng lúc này ở phía trung tâm Định An Phủ bộc phát ra một tiếng nổ cực lớn.

"Đùng!"

Đám người ngay lập giật mình tức kinh hãi, ánh mắt hướng về phía trung tâm.

"Một đám chuột nhắt không biết sống chết!"

Một thanh âm đinh tai nhức óc vang ra không khỏi khiến đầu óc của mọi cảm thấy đau nhức, liền lục phủ ngũ tạng cũng run lên bần bật.

Sắc mặt của những người xung quanh Thế Hoa đều hiện lên một mảnh tái nhợt, thậm chí là một số kẻ có tu vi thấp còn trực tiếp ngất đi, cả mặt trắng bệt không còn một giọt máu.

Thế Hoa tất nhiên cũng sẽ không bị loại dư chấn này ảnh hưởng, ánh mắt chỉ nhìn về phía trung tâm.

Lúc này ở phía trung tâm đã xảy ra hỗn chiến, khói lửa tung bay, khí thế hỗn loạn.

"Quả nhiên là lần yến hội này không được như trông đợi a." Thế Hoa tán thán mà khẽ lắc đầu.

Lúc đầu đi thăm dò ở quán trà kia hắn đã thấy một chút kỳ quái, lại thêm hành động của Phú Lỗi cùng sự xuất hiện của Nguỵ Trung Nhân cùng Bạc Trạch càng khiến cho cảm giác không ổn càng dâng lên cao.

Bây giờ xảy ra chuyện này, hắn không thấy bất ngờ, ngược lại cảm thấy đương nhiên.

"Liền mặt mũi của đương sự thế nào cũng chưa thấy, thật là..."

Mặc dù trong lòng chửi bậy lấy nhưng hắn vẫn phải xử lý tình cảnh bây giờ một chút.

Bây giờ ai ai cũng nằm dưới đất, không ngất thì cũng sắp ngất. Dù sao cũng nói chuyện một hồi, hắn cũng không ngại ra tay giúp đỡ một chút, xem như cũng phải đạo.

Từ Tử Hà Dung Mặc Lệ lấy ra một Hồn Đạo Khí có hình dạng như một cái lư hương, lại đổ vào bên trong một loại bột nào đó mới đem lư hương khởi động.

Theo lư hương khởi động thì ngay lập tức một hương khói trắng toát ra, một cỗ dược khí thanh thuần hoà huyện vào không khí xung quanh, từ từ theo đường hô hấp thấm nhuần vào cơ thể của những người ở đây.

Tuyết Vân Trường là người ở bên cạnh Thế Hoa gần nhất nên cũng là người đầu tiên hít lấy loại dược khí này. Trong nháy mắt hắn có thể cảm nhận khí huyết của bản thân đang dần hồi phục lại, thậm chí tinh thần bị âm chấn khi nãy làm cho mụ mị cũng nên sảng khoái khoẻ khoắn, thậm chí so với thời điểm trước khi đến yến hội còn tốt hơn nhiều lần.

Tuyết Vân Trường nhìn Thế Hoa, ánh mắt không có lộ ra bao nhiêu cảm kích, ngược lại là kinh hãi.

Phải biết với tu vi Hồn Vương như hắn vẫn bị loại dư chấn này ảnh hưởng đến, vậy mà Thế Hoa liền bị ảnh hưởng một xíu cũng không có, thậm chí còn cực kỳ bình thản.

Tiểu tử này nhìn so với hắn nhỏ hơn không biết bao nhiêu nhưng thực lực lại cường hãn như vậy?

Còn nữa là loại bột mà Thế Hoa sử dụng, Tuyết Vân Trường vừa hít thở một hơi liền biết thứ này có bao nhiêu trân quý.

Phụ thân hắn trước kia từng từ Vũ Hồn Thành mua được một viên đan dược thất phẩm gọi Trường Xuân Đan, mặc dù hắn không rõ công dụng nhưng hắn lại nhớ rõ lần đó chỉ cần hít một hơi đan khí của Trường Xuân Đan cũng đã khiến hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người tựa như đầm mình vào gió xuân.

Mà tình huống bây giờ so với lúc đó còn cường điệu hơn, mỗi lần hít thở đều như gián tiếp phục dụng đan dược, hơn nữa uy dược lực còn rất mạnh.

Chỉ là dược khí liền có loại tác dụng này thì hắn không dám nghĩ nếu trực tiếp phục dụng thì hiệu quả sẽ đạt đến mức nào. Không nói đến thất phẩm, loại bột mà Thế Hoa sử dụng ít nhất cũng phải thuộc ngũ phẩm hoặc lục phẩm.

Nghĩ đến đây thì hắn có cảm giác tiếc đứt gan đứt ruột, tên Thế Hoa này đang là đốt tiền a.

Đừng nhìn hắn là con của Hoàng Tử mà hiểu lầm hắn có thể tiêu tiền như nước.

An Vương Phủ mấy năm này thực hiện nhiều động tác như vậy tất nhiên sẽ tiêu hao không ít tiền tài, vì vậy chi tiêu của An Vương Phủ cũng được thắt chặt rất nhiều.

Tuyết Vân Trường cũng có mạng lưới kinh doanh của mình, bất quá muốn mua đan dược có cấp độ ngũ phẩm trở lên từ Vũ Hồn Thành thì cũng phải là bằng một hai tháng tích súc không ăn không mặc.

Thế Hoa thấy Tuyết Vân Trường vậy mà động đậy nhanh như vậy liền hồi phục liền chỉ đối với hắn cười nhẹ mà gật đầu, lại không có nói thêm cái gì.

Tuyết Vân Trường cũng là người thông minh, cũng gật đầu thể hiện cảm tạ, cũng không đem những gì bản thân thắc mắc nói ra.

Lúc này bên cạnh Tuyết Vân Trường liền xuất hiện ra hai người, cả hai đều mang lấy trang phục màu xám tro, bên trên còn có ký hiệu của một áng mây trắng.

Hai người thấy Tuyết Vân Trường vẫn ổn thì trong lòng cũng nhẹ nhõm đi, ngay lập tức khom người.

"Chúng thuộc hạ đến trễ, cầu mong điện hạ lượng thứ."

Tuyết Vân Trường lắc đầu, phất tay.

"Lại đừng lễ nghĩa, hai người biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra sao?"

Hai người này một già một trẻ đều có tu vi Hồn Thánh, có mấy người vừa nhìn liền nhận ra đây là ai.

Người già thì một đầu mái tóc muối tiêu buộc lên thành búi, gương mặt tuy đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại sáng chói đầy thanh tỉnh, thậm chí bên trong còn có một cỗ hung tàn lạnh lẽo.

Mà người trẻ thì nhan sắc tuấn dật, mái tóc đen bóng được búi gọn trong một cái đầu quan bằng ngọc, nhìn nho nhã thư sinh cực kỳ. Bất quá cả người hắn lại toát ra một cỗ khí thế thẳng tắp như quân binh nhìn cực kỳ không hài hoà.

Niết Không Trảo - Vệ Cửu cùng Thắng Tà - Khương Tài.

Hai người này trước kia cũng từng tại Thiên Đấu Đế Quốc vang ra một mảnh danh tiếng, mặc dù phần lớn cũng chỉ vòng quanh ở phía Đông Thiên Đấu nhưng cũng khiến không thiếu người biết được.

Hai người bọn hắn mấy năm trước đã đầu nhập An Vương Phủ, mà nhiệm vụ lần này đi chính là hộ tống Tuyết Vân Trường.

Khương Tài nghe vậy liền truyền âm cho hắn, bất quá nghe xong thì gương mặt Tuyết Vân Trường càng lúc càng biến sắc, ánh mắt không dám tin mà nhìn thẳng về phía Định Hải.

Những người khác cũng nhờ dược hương của Thế Hoa mà cũng nhanh chóng ổn định lại, thấy phản ứng của Tuyết Vân Trường thì hoàn toàn không hiểu.

Lúc này không biết từ lúc nào một bóng đen liền xuất hiện, thân ảnh như quỷ mị mà len lỏi giữa đám người, ngay tức khắc đem Định Hải còn không hiểu chuyện gì đang xảy xách đi, di chuyển cực nhanh ra khỏi Định An Thành.

Vệ Cửu ở một bên khẽ hừ lạnh một cái, cả người Hồn Lực dũng động, Vũ Hồn xuất hiện sau lưng lộ ra hình ảnh của một đầu Hồn Thú mà Thế Hoa vô cùng quen thuộc.

Đầu ưng thân sư tử, bốn cánh vẫy động ra hàn khí xung thiên, bộ lông trắng muốt như tuyết không nhiễm bụi trần.

Thương Không Sư Thứu Vương, đây chính là Vũ Hồn của Vệ Cửu.

Thương Không Sư Thứu chính là Hồn Thú cao cấp, Vũ Hồn Điện vì thuần phục dã tính của nó mà cũng tốn không ít thời gian cùng tiền bạc, chính hắn cũng từng nhờ loại Hồn Thú này mà di chuyển.

Nhưng Thương Không Sư Thứu Vương chính là vương giả của loài này, luận về hung tính cùng thực lực đều không cùng đẳng cấp với Thương Không Sư Thứu.

Ngay lập tức một tiếng như hùng ưng lại giống sư tử vang lên, 7 cái Hồn Hoàn dưới chân hắn nhộn nhạo lấy đem nhiệt độ xung quanh hắn kéo xuống cực thấp.

Đệ lục Hồn Kỹ, Phi Thiên Khốn Trảo!

Vệ Cửu đem hai tay hoá trảo nâng lên không trung, gió lạnh khắp nơi ồ ồ đổ về vang lên âm thanh làm không ít người cảm thấy lông tơ dựng đứng, cũng không biết là do nhiệt độ hạ thấp hay do âm thanh thê thảm quỷ dị tạo thành.

Gió lạnh theo Hồn Lực ngưng tụ lại thành một cặp ưng trảo khổng lồ giữa không trung, cả hai lấy tốc độ tựa như tên bắn phi thẳng về phía bóng đen, dư lực đều đem đồ vật xung quanh bay tán loạn.

Ưng trảo thế lớn sức lớn, cả hai kề cạnh tựa như ác long đang muốn một lần cắn nuốt hết bóng đen kia vào bụng.

"Vút! Vút! Vút! Vút!"

Bất quá lúc này không biết từ lúc nào có bốn mũi tên tím sẫm bắn về phía ưng trảo. Mũi tên tuy nhỏ nhưng mà lại chứa lực lượng lớn vô cùng, trực tiếp đem ưng trảo bắn nát. Bốn mũi tên sau đó cắm vào một cái cây gần đó, đám người liền thấy cả cái cây giống như trực tiếp già đi, từ cành lá xanh tươi biến thành một cái cây đen khô mục rữa chẳng kéo dài đến hai cái chớp mắt.

Khương Tài thấy cảnh này thì trực tiếp đem Vũ Hồn phụ thể, trên tay cầm lấy một thanh trường mác cổ phác mà đứng ra bảo vệ Tuyết Vân Trường, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác tột độ.

Chính Vệ Cửu nhìn về phía mấy mũi tên kia như nhận ra điều gì, Hồn Lực cũng ngay lập tức thu liễm mà bảo vệ lấy Tuyết Vân Trường, nhỏ giọng nói.

"Điện hạ, đi thôi. Chuyện này chúng ta vẫn không nên nhúng tay thì hơn."

Tuyết Vân Trường mặc dù không rõ kẻ mới ra tay là ai nhưng hắn cũng mới vừa thấy được thực lực của đối phương, cũng chỉ có thể làm theo.

Hơn nữa hắn thực sự cũng không có thực lực nhúng tay, ngoại trừ Vệ Cửu cùng Khương Tài đến tìm hắn thì cũng chỉ có một số hạ nhân, bây giờ chuyện xảy ra coi như bảo vệ được tính mệnh của bản thân cũng đã xem như không tệ rồi.

"Vậy đợi ta một chút."

Tuyết Vân Trường nhìn về phía những người đã tỉnh lại, trầm giọng nói.

"Chư vị, ta mới nhận được tin, Định gia bị buộc tội phản quốc, hiện tại đã bị Thiên Đấu Đế Quốc hạ lệnh bắt giữ. Chư vị nếu không muốn dính dáng đến chuyện này vẫn mau chóng rời đi, Đế Quốc sẽ không làm khó các vị."

Đám người nghe vậy thì trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, đặc biệt là Viên Phóng, gương mặt của hắn còn trắng hơn lúc bị dư lực của âm thanh kia ảnh hưởng.

Hắn lúc này đã ngồi bệch xuống đất, cả người giống như cũng đã không còn cảm giác mà nhẹ tênh, liền thị lực cũng giống như mờ đi, cả người túa ra mồ hôi lạnh.

Viên gia bọn hắn trước giờ đều phụ thuộc Định gia? Bây giờ Định gia tạo phản, gia tộc bọn hắn phải làm gì bây giờ?

Cũng có một vài người cũng có thần sắc khó có thể tin, bất quá biểu hiện như Viên Phóng cũng chỉ là số ít.

Tuyết Vân Trường sau đó nhìn về phía Vi Tiểu An cùng Đàm Quý, nói.

"Hiện tại xung quanh Định An Thành đã bị quân của Thiên Đấu Cấm Quân bao vây, thậm chí còn có hai vị phó tướng là Hắc Bệ - Tiết Kiêu cùng Bạch Hiêu - Công Tu Phàm cũng tới."

"Ta nói đến đây cũng đã hết lòng. Chư vị, hi vọng sóng gió lần này qua đi lại có thể cùng chư vị nâng ly cụng chén một lần nữa."

Tuyết Vân Trường nói xong thì quay người, thấy Thế Hoa thì làm một cái chắp tay, sau liền dưới sự hộ pháp của Vệ Cửu và Khương Tài mà nhanh chóng rời khỏi Định An Phủ.

Ánh mắt Thế Hoa nhìn về phía bóng lưng đã biến mất của Tuyết Vân Trường, mà chỉ vừa mới xoay người thì thấy những người bên cạnh đã xảy ra tranh chấp.

Một bên là Cảnh Hàn, Trình Chỉ Nhan, Ngụy Trung Nhân, Bạc Trạch và một nam tử đầu trọc đứng đầu, sau lưng bọn hắn là một đám người quý tộc của Thiên Đấu Đế Quốc, ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía đám người của Tinh La Đế Quốc.

Mà bên Tinh La thì có Đàm Quý và Vi Tiểu An dẫn đầu, ánh mắt cảnh giác mà nhìn về phía bên Thiên Đấu Đế Quốc, khí thế dĩ nhiên yếu hơn bên Thiên Đấu rất nhiều.

Vi Tiểu An nhìn về phía Cảnh Hàn, nói.

"Ta nói chuyện này chúng ta không muốn nhúng tay vào, chúng ta hai bên đều dĩ hoà vi quý, thế nào?"

Mặc dù không rõ thực hư như thế nào nhưng hắn cũng thấy rõ người bên Thiên Đấu đã nổi lên ác ý, mặc dù không đến mức không chết không thôi nhưng va chạm vũ lực là điều không thể tránh khỏi.

Kỳ thực trong tâm của Vi Tiểu An cùng Đàm Quý cũng rất bất đắc dĩ, nhân số bên bọn hắn rất ít, hoàn toàn không so được với bên Thiên Đấu Đế Quốc. Vì vậy có đối chiến xảy ra chắc chắc sẽ thua, chỉ là phải xem thua có dễ nhìn hay không mà thôi.

Trình Chỉ Nhan vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, ngữ điệu êm dịu.

"Dĩ hoà vi quý? Chư vị chỉ cần ngoan ngoãn để chúng ta giam giữ một khoảng thời gian thì chuyện gì cũng dễ nói."

Lần này chiến loạn xảy ra, bọn hắn tuy chỉ là hậu bối nhưng danh tiếng vang vọng, có thể cũng được xem là đại diện cho cả thế hệ trẻ của một gia tộc. Bây giờ gặp chuyện này mà không thể hiện ra một chút thái độ và hành động thì rất có khả năng bị nhiều người chỉ trích.

Hơn hết đây đối với bọn hắn cũng là một chuyện tốt, không chỉ dương danh mà còn có thể nhân lúc này mở rộng thế lực một chút.

Định gia bây giờ tám phần là tạo phản, hai phần còn lại là có ý định tạo phản, cho dù như thế nào thì cũng thể hiện rằng trên đất Thiên Đấu không còn chỗ cho Định gia.

Đợi đến phong ba qua đi, ngoại trừ một số bên không thể nào sống nổi ra thì phần lớn các thế lực phụ thuộc vào Định gia sẽ phải tìm thế lực khác để kết minh, đem toàn bộ hệ thống quyền lực của Thiên Đấu Đế Quốc tổ kiến lại một lần nữa.

Mà gia tộc của bọn hắn có thể vớt vát được bao nhiêu chỗ tốt từ lần tái tổ kiến này thì không phải chỉ phải xem biểu hiện của những người dẫn đầu gia tộc, mà còn phải xem của cả đám hậu bối tinh anh như bọn hắn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.