Trước cổng thành trì lúc này đã cuồn cuộn quân lính, mỗi người đều mang lấy một bộ giáp sắt sáng bóng như bạc, tay cầm thương đao kiếm mác, sát khí do vạn quân tụ họp như ngưng thực thành thực chất.
Mà dẫn đầu đoàn quân chính là hai nam tử có khí thế khác biệt.
Một người mang lấy một bộ y phục đen kịt, gương mặt vuông vức cứng ngắc, thân kỵ hắc mã, khí thế tựa như rồng như hổ. Mà một người thì mang trường bào màu trắng nhìn thong dong tự tại, thân kỵ một đầu bạch mã, trên tay còn cầm một cái quạt lông phe phẩy.
Hai người này chính là hai trong bốn vị phó tướng của Thiên Đấu Cấm Quân, Hắc Bệ - Tiết Kiêu và Bạch Hiêu - Công Tu Phàm.
Mà đứng ở bên trên cổng thành của Định An Thành lại là Vũ Thần Tiên, Lý Bộ Trần, cùng Phạm Thiến.
Công Tu Phàm từ lưng ngựa nhảy xuống, hai tay chắp lại mà hơi khom người, âm thanh bình tĩnh nhưng vang vọng.
"Chư vị, Định Đài Xuân có thể phản lần một thì cũng có thể phản lần hai, hắn chính là một con sâu độc, đối với bên nào cũng chính là một con dao hai lưỡi hại người hại mình. Chúng ta cũng không cần phải tốn công vô ích, chỉ cần..."
Nhưng chưa đợi Công Tu Phàm nói xong thì hành động của Vũ Thần Tiên đã cắt đứt hắn.
Hồn Lực trên người Vũ Thần Tiên ngay lập tức bạo phát, cước bộ đạp không mà cấp tốc hướng lên trên cao.
Hắn dùng tay phải rút ra trường đao bên hông, dưới ánh mặt trời mà lộ ra chân diện.
Đao này có hình dáng của một thanh cửu hoàn đao, toàn thân trắng khiết như tuyết không có một tia tì vết, trên lưng đao xỏ lấy chín cái kim hoàn lấp lánh. Chuôi đao còn đính lấy một miếng vải đỏ, phấp phới trong gió tựa như chiến kỳ.
Danh đao sáng chói như thái dương - Bạch Nhật Đao!
Vũ Thần Tiên giơ đao trong tay lên, hời hợt hạ xuống.
Thời gian như theo một đao này mà chậm lại, tất mọi người ở đây đều nghe rõ được một cỗ đao ngâm hạo đãng phát ra từ Bạch Nhật Đao.
Chỉ là một động tác hạ đao đơn giản, thế nhưng lại kéo theo vô vàn thiên địa nguyên khí ngưng tụ, tất cả hoá thành một vệt đao nhận khổng lồ, lấy thế tựa như trời sập mà hạ xuống mặt đất.
"Oanh!!!!!"
"Oanh!!!!!"
"Oanh!!!!!"
Kình phong gào thét, đất đá tán loạn, đại địa rung chuyển.
Mặt đất bị lưỡi đao cường ngạnh chia cắt ra mà tạo thành một vết nứt sâu hoắm dài mấy trăm trượng, trực tiếp đem Thiên Đấu Cấm Quân cùng Định An Thành ngăn cách ra.
"Kẻ nào muốn vượt giới thì có thể thử, Vũ Thần Tiên ta xin phụng bồi!" Âm thanh của Vũ Thần Tiên vang vọng như kinh lôi, khí thế bá đạo phát tán ra không thiếu một chút gì.
Công Tu Phàm thở dài, bất quá cũng không quá bất ngờ.
"Thật đúng là không thể nào đàm phán a."
Tiết Kiêu ở một bên nghe thấy lời này thì mặt không lộ ra một tia biểu tình, trực tiếp đem Hồn Lực bạo phát.
"Vũ Hồn phụ thể."
Trên người hắn bỗng nhiên tán ra một cỗ sát khí thao thiên, liền bầu trời cũng vì khí thế này mà đen lại.
Cả người liền bị một làn khói đen bao phủ, bên trong lơ đãng có tiếng kim thiết va chạm cùng hung thú gầm rú không khỏi khiến đám binh linh phía sau run rẩy.
Thế nhưng sát khí trong người của bọn hắn dường như cũng bị loại khí thế này dẫn dắt, ngay lập tức khí tức túc sát một lần nữa chiếm đầy ánh mắt của bọn hắn, đem sự e ngại trước đó từ Vũ Thần Tiên xoá sạch.
Sau ba hơi thở thì làn khói đen này đã tán đi, để lại trên người Tiết Kiêu một bộ chiến giáp đen bóng.
Bộ giáp này bao bọc lại toàn thân của Tiết Kiêu, bên trên phủ đầy lấy hoa văn như vằn hổ, giữa ngực còn có một cái đầu dị thú, trên mi tâm của nó còn có một chữ "Sát", thứ này cùng với màu mắt của nó đều toả ra ánh đỏ rực.
Đây chính là Khí Vũ Hồn của Tiết Kiêu - Bệ Ngục Giáp!
Tuy là một Khí Vũ Hồn nhưng lại tương tự với Long Trượng của Long Công hay Xà Trượng của Xà Bà, Bệ Ngục Giáp cũng dung hợp lấy đặc tính của Hồn Thú.
Mà Hồn Thú dung hợp với Hắc Bệ Giáp chính là Sát Bệ, một biến chủng đặc dị của một trong Long Sinh Cửu Tử - Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn đầu rồng thân hổ, vừa mang huyết mạch của Chân Long lại mang huyết mạch của Bạch Hổ nên vô cùng hiếu chiến, nhưng một thân mang hạo nhiên chính khí nên vẫn được xưng là Thánh Thú.
Nhưng Sát Bệ thì khác, tuy thừa hưởng được toàn bộ sức mạnh của Bệ Ngạn nhưng bản thân lại dung hợp với sát khí của thiên địa nên thiên tính rất cuồng sát hiếu chiến, luận về điểm khát máu thì so với Ám Ma Tà Thần Hổ còn kinh khủng.
Tuy Bệ Ngục Giáp lấy "Giáp" làm chủ nhưng phần "Bệ" vẫn rất cường đại, lực lượng đầy đủ đem Tiết Kiêu kéo lên vị trí phó tướng của Thiên Đấu Cấm Quân.
Mà hắn lúc này cũng từ Hồn Đạo Khí mà lấy ra một thanh phương thiên hoạ kích, toàn thân cây trường kích có cũng có một màu đen nhánh, bên trên cũng có một đầu Sát Bệ quấn quanh hai vành đao lưỡi liềm màu đỏ tươi, tựa như hai vầng trăng máu.
Đây là vũ khí của Tiết Kiêu - Bệ Nguyệt Kích, chính là vũ khí mà hắn thỉnh Thần Tượng Cao Lâu chế tác ra, lấy xương sống của một đầu 9 vạn năm Sát Bệ làm chủ, sau dung nhập thêm một số thiên tài địa bảo khác mà tạo thành.
Tiết Kiêu đem Hồn Lực điều động, sau lưng chiến giáp vậy mà mọc ra hai cái long dực. Đem hai cánh vẫy động, thân ảnh của Tiết Kiêu cũng đã chẳng còn trên thân ngựa mà đã lơ lửng tại không trung, ngang hàng mà đối diện với Vũ Thần Tiên.
Tiết Kiêu vốn đã nhuộm đẫm sát khí giờ lại cầm lấy Bệ Nguyệt Kích, hai bên cộng hưởng giao thoa mà phát ra khí thế tựa như địa ngục ma thần, đem cả một vùng không gian nhiễm lấy giết chóc cùng bạo lực.
Vũ Thần Tiên thấy vậy cũng không nhiều lời, Hồn Lực cũng bạo phát mà ra.
Ngay lập tức đôi mắt của hắn xẹt ra vô số tia điện màu tím, lân phiến màu tím phủ lấy toàn bộ cơ thể hắn, trên đầu cũng mọc ra một cặp sừng tựa nhung hưu, trắng toát như ngọc.
Ngay lập tức một cỗ vương giả bá đạo kèm theo điềm lành từ trên người hắn bộc phát mà ra, chấn động đến cực độ.
Lôi đình từ trên người hắn truyền vào trong khiến cho Bạch Nhật Đao sáng lên, phong mang phổ chiếu, đao khí tung hoành.
Một bên sát khí xung thiên, một bên thì hạo nhiên chính nghĩa, khí thế hai bên va chạm kịch liệt, giữa không trung phát ra âm thanh vang dội.
Tiết Kiêu cầm Bệ Nguyệt Kích, âm thanh lãnh đạm.
"Ta thật sự muốn xem, rốt cuộc cái danh Bá Tiên của Vũ tướng quân, là từ Bạch Nhật Đao, vẫn là từ Vũ Hồn Lôi Kỳ Lân."
Có thể tại Đấu La Đại Lục đánh ra danh tiếng thì rõ ràng Vũ Hồn của Vũ Thần Tiên cũng không tầm thường.
Lôi Kỳ Lân!
Mang trong mình huyết mạch của Thần Thú Kỳ Lân, luận về huyết thống hoàn toàn không kém cạnh so với các Chân Long hay Phượng Hoàng.
Bản thân vốn đã mang vận lành, lại có khả năng chưởng khống lôi đình, phẩm chất của Lôi Kỳ Lân hoàn toàn không hề kém cạnh so với bất kỳ đỉnh cấp Vũ Hồn nào, có thể so sánh với Hắc Ám Thánh Long của Long Tiêu Dao.
Tiết Kiêu vừa nói thì Bệ Nguyệt Kích đã thấm đẫm sát khí, một kích xuất ra liền làm cho trời long đất lở, lưỡi kích như trăng máu lăng không, hung hãn đâm về phía Vũ Thần Tiên.
Vũ Thần Tiên cũng xuất ra một đao, một đao này nhanh như gió cuốn nhưng mạnh như sấm gầm, trực tiếp đem Bạch Nhật Đao đối bính với Bệ Nguyệt Kích.
Đao kích giao thoa phát ra vô tận khí lãng, phong mang duệ khí cũng theo va chạm mà lấy một loại quy luật hỗn tạp phát ra bốn phương tám hướng, đem cây cối đường xá xung quanh chấn nát thành vụn nát, uy năng vô cùng kinh khủng.
Hai người khởi chiến va chạm cũng là lúc Thiên Đấu Cấm Quân theo lệnh của Công Tu Phàm mà xông lên.
Quân đoàn mang lấy chiến khí bừng bừng, khí thế như vạn mã bôn đằng, kinh thiên chấn địa. Hơn nữa bên trong còn có mấy cỗ khí tức bất phàm bộc phát mà ra, rõ ràng là còn có cường giả tiềm hành.
Lý Bộ Trần cầm trường kiếm trong tay, nhìn về phía đoàn quân lít nha lít nhít thì cười nhạt, nói.
"Miêu Lĩnh, Tào Triệt, Tả Dật, cùng ta tiến lên cản quân."
"Là đại nhân." Trên thành hiện ra ba thân ảnh màu đen, cung kính nói.
Sau đó hắn nhìn về phía Phạm Thiến, nói.
"Đại tẩu, kính nhờ."
Phạm Thiến gật đầu, ngay tức khắc đem Vũ Hồn triệu hoán ra, ngay lập tức không gian xung quanh liền hoá thành một vùng trời đêm, bên trên là vô số ngôi sao lấp lánh.
Công Tu Phàm nhìn dị tượng này thì siết chặt quạt trong tay, khí tức của bản thân cũng triển lộ ra.
Một trận chiến này là không thể nào tránh khỏi.
...
Trong Định An Thành, Thế Hoa lúc này cũng đã tụ tập đến bên Hắc Uyển Đồng cùng Đường Nguyệt Hoa.
"Sư đệ, ngươi không sao chứ?" Đường Nguyệt Hoa thấy Thế Hoa đến thì quan tâm hỏi.
Bây giờ Định An Thành đã loạn thành một đoàn, địch thành bạn mà bạn thành địch đủ loại biển chuyển, nên nàng lúc nãy thực sự lo lắng cho Thế Hoa.
Bây giờ hỗn loạn cũng không loại trừ được khả năng có ai đó muốn thừa nước đục thả câu mà đối với Thế Hoa làm cái gì.
Thế Hoa lắc đầu.
"Ta ngược lại không có chuyện gì, bất quá thọ yến này cũng xem như chấm dứt, chúng ta cũng không thể nào tiếp tục ở đây nữa. Hai người không có vấn đề gì a?"
Đường Nguyệt Hoa gật đầu, nói.
"Chúng ta không sao, bất quá bây giờ muốn thoát khỏi Định An Thành vẫn có chút khó khăn, dù sao loạn lạc như vậy, Định An Thành hẳn là nội bất xuất ngoại bất nhập, ở trong có khi lại an toàn hơn bên ngoài."
Hắc Uyển Đồng cũng gật đầu.
"Nguyệt Hoa nói không sai, tuy chúng ta không sợ đám người này, bất quá bây giờ nếu như cường ngạnh thoát ra cũng không khỏi để lại một chút vết nứt để kẻ khác lợi dụng, đến lúc đó mất lại nhiều hơn được."
"Hơn nữa chúng ta cũng là được thành chủ tương lai mời ở lại, hà cớ lại phải khổ mình chứ?"
Hắc Uyển Đồng nói đến đây thì nhìn về phía Kim Ngân Lâu, ánh mắt chứa đầy tinh quang
Thế Hoa nghe vậy thì cũng đem ánh mắt nhìn về phía Kim Ngân Lâu cao ngất ở phía xa, trong lòng thông suốt.
"Thảo nào hành động của Phú Lỗi sáng này nhiệt tình như vậy, xem ra là đợi thời khắc này a."
Định Đài Xuân một khi đã tạo phản thì liền chú định đem Định An Thành bỏ rơi, Định gia về sau đừng nói là chấp chưởng vị trí thành chủ, liền trở thành người của Thiên Đấu Đế Quốc cũng khó khăn.
Mà Định An Thành có số lượng dân cư gần trăm vạn người nên không thể mãi ở tình trạng vô chủ, không có người dẫn đầu kiểm soát cục diện.
Mà bây giờ kẻ có loại năng lực đó chỉ có Kim Ngân Lâu.
Vừa có tài lực hùng hậu, vừa có mạng lưới quan hệ khổng lồ, lại là thổ địa của Định An Thành, không ai phù hợp hơn bọn hắn.
Bây giờ nghĩ đến hành động khác thường của Phú Lỗi sáng nay, lại nghĩ đến việc Thiên Đấu Cấm Quân vây thành thì liền rõ, hai người này bày mưu tính kế đã lâu, muốn nhân cơ hội lần này đem Định An Thành nuốt xuống trở thành vật trong túi.
Thiên Đấu Cấm Quân hay Hắc Nguyên thương hội đều là thành tố giúp việc này thành công.
Nghĩ đến đây, Thế Hoa không khỏi nghĩ đến gương mặt của Tống Lữ cùng Phú Lỗi.
Bát Giang Chi Vương cùng Thổ Hoàng Đế.
Hai người tuy là thương nhân nhưng lòng cũng chứa giang sơn đại nghiệp, thật đúng là khiến hắn nhìn bằng một con mắt khác.
Thế Hoa lúc này cũng không khỏi lắc đầu, hướng về phía Đường Nguyệt Hoa.
"Sư tỷ, xem chừng lần này ngươi cũng không thể trở về Nguyệt Hiên sớm như dự định, ngươi tính toán thế nào?"
Đường Nguyệt Hoa khẽ cười nhạt, nói.
"Chuyện của Định An Thành chắc chắn sẽ không thể bưng bít được, hẳn không mấy chốc sẽ lan đến Đế Đô, người của Nguyệt Hiện tất nhiên cũng sẽ nghe được. Mặc dù không có Áo Đức tổng quản tại nhưng bọn họ vẫn rất đáng tin cậy, bọn họ nghe được tin này hẳn vẫn sẽ quản lý tốt Nguyệt Hiên."
"Đến nỗi ta đi, đợi nội loạn ở Định An Thành được dập tắt thì ta rời đi cũng không muộn."
Ba người nói thêm vào ba câu rồi lại cùng nhau rời đi, mà phương hướng chính là Kim Ngân Lâu.
...
Ở Kim Ngân Lâu lúc này cũng không có bao nhiêu người, dù sao nội chiến xảy ra, tất cả các quý tộc đều bỏ của chạy lấy người, chỉ để lại lác đác một vài người canh giữ.
Đoàn ba người của Thế Hoa vừa đến thì được người của Kim Ngân Lâu tiếp đón vẫn rất là nồng nhiệt.
"Thế Hoa, ngươi về phòng của mình trước, ta cùng Nguyệt Hoa có một số việc phải thương lượng, được chứ?" Hắc Uyển Đồng cười nói.
Thế Hoa cũng không có hỏi nhiều, chỉ là gật đầu một cái.
"Vậy lão sư cùng sư tỷ cẩn thận một chút, ta xin lui trước."
Lên trên phòng của mình, Thế Hoa liền thay một bộ quần áo khác thoải mái hơn, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, tinh thần chuyển động.
Lúc này vô số tia Tinh Thần Lực từ trên người Thế Hoa tuôn ra, ngưng kết lấy tinh khí thần.
Lúc này trước mặt hắn liền dần hiện ra một thân ảnh mờ ảo, dần dần ngưng thực lại mà giống với Thế Hoa như đúc.
Thân ảnh này mở mắt mà ra, nhìn cỗ thân thể mới mà cười nhạt.
"Ngưng kết Nguyên Thần, quả thực là mới lạ."
Tinh Thần Lực của Thế Hoa bây giờ đã đạt đến cảnh giới giới cực cao, bây giờ ngưng kết Nguyên Thần rời khỏi thân thể cũng không phải là chuyện bất khả thi.
Tất nhiên đây cũng là nhờ một số thủ thuật mà Y Lai Khắc Tư chỉ dạy hắn, nếu không hắn cũng không thể nào làm dễ dàng như vậy.
"Nếu ta không nhầm, mấy đạo ý cảnh lúc nãy là ở bên ngoài." Thế Hoa rất nhanh liền đem Nguyên Thần phóng ra bên ngoài Định An Thành.
Khi nãy trên đường trở lại Kim Ngân Lâu thì hắn liền cảm nhận được vô số vận luật va chạm ở ngoài rìa Định An Thành, mặc dù rất hỗn loạn nhưng hắn vẫn nhận ra được đó là ý cảnh va chạm.
Bây giờ tuy nói Thế Hoa đã đạt đến Thương Hồn chi cảnh, nhưng thực tế hắn vẫn chưa có được Thương đạo cho bản thân.
Giống như cả Cung Yến Phi và Kiếm Đấu La Trần Tâm đều lĩnh ngộ được Kiếm Hồn, nhưng Kiếm đạo của cả hai đều khác nhau.
Cung Yến Phi đi theo con đường sát lục thuần tuý, một kiếm này chỉ có giết, không luận chính tà.
Mà Trần Tâm tuy cũng đi theo con đường sát phạt mãnh liệt nhưng trường kiếm lại mang một cỗ chính khí, nâng chính nghĩa, áp tà ma.
Đến nỗi Thế Hoa, hắn mặc dù đã đến cảnh giới này nhưng Thương đạo mà hắn theo đuổi là cái gì vẫn chưa nhận định rõ ràng.
Chỉ khi ngộ rõ ra được con đường Thương đạo của mình là gì, hắn mới có thể xem như chính thức bước vào Hồn cảnh, tận dụng được toàn bộ uy năng của Hồn Cảnh.
Mà Thế Hoa lần này đi quan chiến cũng là vì muốn từ đó tìm được một tia linh cảm, từ đó ngưng tụ ra được Thương đạo duy nhất của mình.
...
Trên bầu trời bên ngoài Định An Thành.
Vũ Thần Tiên cầm lấy Bạch Nhật Đao huy động, một đao hạ xuống mang lấy thế đại lực trầm, khí thế như sấm động trời xanh.
Hắn sở dĩ gọi là Bá Tiên bởi đao của hắn có chứa một loại bá đạo, bá đạo cực kỳ thuần tuý.
Không có kỹ xảo phức tạp, không có hư thực bất minh, chỉ có lực lượng vô song.
Một đao hạ xuống, chém chính là âm dương càn khôn, phá chính là giang sơn thiên hạ!
Lấy đao diễn đạo, lực phá vạn pháp!
Mà bên Tiết Kiêu cũng không chịu thua, Bệ Nguyệt Kích lúc này đã bốc lên sát khí màu đen ngất trời, lưỡi kích đỏ tươi như máu, dị thú trên kích cũng như sống lại, phát ra âm thanh phát ra như ma khóc quỷ gào.
Vũ Hồn của Tiết Kiêu có liên quan đến Long Sinh Cửu Tử, vì vậy được Cửu Mệnh Thần Long - Qua Long chỉ điểm không thiếu thứ.
Mà một trong số đó chính là một thân sát khí uẩn dưỡng được trong suốt quá trình chém giết ở biên cảnh, một cỗ sát khí có thể so sánh với vạn quân!
Chỉ thấy lúc này hai mắt của Tiết Kiêu đã bị sát ý ảnh hưởng mà đỏ bừng, bên trong đó luân chuyển tầng tầng lớp lớp duệ khí phong mang, sau lưng mơ hồ ngưng tụ ra một đầu Hồn Thú đầu rồng thân hổ.
Kích Ý trê người hắn cũng đã kéo căng đến cực điểm, hơn nữa còn có sát khí cùng huyết khí gia trì nên còn mang theo một tia tà dị kinh khủng.
Đồ thiên, diệt địa!
Một kích buông xuống tựa như kéo theo hồng hoang đại kiếp, sát cơ dưới mưa nặng hạt đem lại một cảm giác thê lương vô cùng.
Hai người chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà đã va chạm đến hơn trăm lần, trên bầu trời lúc này chỉ còn thấy được dư ba cùng tia lửa, đến nỗi thân ảnh của hai người cũng chỉ còn mờ nhạt thành hai màu tím và đỏ.
Ở bên ngoài, Thế Hoa quan sát lấy tận cảnh hai người chiến đấu, đem từng vận luật ở bên trong từ từ diễn luyện, bóc tách, rồi đúc kết, đem những tinh hoa trong đó từ từ cải thiện Thương đạo của mình.
Sau khi nhận được chân ý của Hoả Long Vương thì Thế Hoa đã vô cùng nhạy cảm với ý cảnh, hoặc nói đúng hơn là vận luật của chúng.
Ý cảnh là thước đo sự thấu hiểu của một người đối với một việc, đó có thể là kiếm, đao, thương, kích, bất kỳ thứ gì.
Mà những thứ này chính là một phần do thiên địa kiến tạo nên, nên có thể nói thấu hiểu được những thứ này cũng là hiểu được một phần của thiên địa.
Thiên địa chính là một cuốn thiên thư không chữ, thấu hiểu được một phần của cuốn thiên thư này tất nhiên cũng sẽ sở hữu được sức mạnh đặc thù, khu động được một phần của thiên địa.
Mà với ý cảnh, thứ nó khu động không chỉ là sức mạnh của người sở hữu, mà còn là chính thiên địa.
Khi một người khu động sức mạnh của ý cảnh thì thiên địa nguyên khí cũng bị sự thao túng của người khu động ảnh hưởng, tuỳ theo ý cảnh cao thâm như thế nào mà bộc phát ra sức mạnh tương tự.
Quá trình thao túng thiên địa sẽ tạo ra một thứ gọi là "vận luật", vận luật này tuỳ theo đạo của một người mà sẽ có hình dạng cùng cảm giác khác biệt.
Lĩnh ngộ của một người về đạo của họ nếu như nông cạn thì vận luật của họ sẽ tiêu tan rất nhanh giữa thiên địa, nhưng nếu lĩnh ngộ cao thâm thì vận luật sẽ lưu lại đến trăm năm nghìn năm hay vạn năm, thậm chí còn có thể lưu lại một phần chân ý hoặc uy lực.
Trước kia Trần Tâm tại Lạc Nhật Sâm Lâm nhìn được sâu cạn của Thế Hoa cũng là do quan sát phần vận luật này.
Mà Thế Hoa khi quan sát Vũ Thần Tiên cùng Tiết Kiêu, kỳ thực quan sát chính là vận luật mà hai người này tạo ra.
Kỳ thực Thế Hoa quyết định ở đây quan sát là một quyết định xác suốt, hai người này mặc dù không dùng thương nhưng đạo của cả hai lại cùng Thương đạo của hắn không mưu mà hợp.
Nền tảng thương pháp của Thế Hoa từ ban đầu đã là《 Vẫn Tinh Toái Không Thương Pháp 》, thương pháp này yêu cầu chính là dung hợp hai chữ "lực" cùng "sát", diễn hoá thành vô song thương pháp.
Lấy lực lượng tuyệt đối mà phá toái hư không, huỷ diệt sao trời, loại ý tứ này có một phần rất giống với Đao Ý của Vũ Thần Tiên.
Mà ngưng luyện sát khí để tăng cường lực bộc phát của bản thân thì lại giống với Kích Ý của Tiết Kiêu.
Vốn chân ý của Hoả Long Vương cũng có hai yếu tố này, thế nhưng đối với Thế Hoa lại không đủ, tại vì bọn chúng đều không theo đuổi bất kỳ một phương diện nào đến cực hạn.
Thương đạo của Hoả Long Vương cường đại ở chỗ thời gian hắn tỉ mỉ đem những thương thức cơ bản nhất diễn luyện đến mức đăng phong tạo cực, có khả năng lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, hoàn toàn không tìm ra kẽ hở.
Tuy thương đạo kiểu này vẹn toàn nhưng lại thiếu đi tính cực đoan, thiếu đi một điểm mạnh rõ ràng, đó cũng là lý do mà Hoả Long Vương không thể bước đến cảnh giới Thương Thần.
Bất quá cái này cũng dễ hiểu, Hoả Long Vương chủ tu vẫn là Hoả đạo cùng Đan đạo, đến nỗi Thương đạo chỉ là phụ tu, lực bộc phát chân chính vẫn đến từ Hoả đạo, hắn có luyện đến cảnh giới Thương Hồn cũng xem như là hợp cách.
Mà Đao đạo của Vũ Thần Tiên cùng Kích đạo của Tiết Kiêu lại chứa hai loại cực đoan này, hơn nữa lại cực kỳ thuần tuý, vì thế mà vô cùng có lợi trong việc Thế Hoa thành toàn Thương đạo của mình.
Bất quá quan chiến hồi lâu mà vẫn thấy hai người không xuất ra đại chiêu, Thế Hoa liền không khỏi nhíu mày.
Hai người so chiêu vẫn rất giữ chừng mực, dù sao cũng là phó tướng của hai đại đế quốc, bọn hắn cũng không muốn vì loại chuyện này mà bốc lên đại chiến không cần thiết.
Bất quá vì vậy vận luật toả ra từ ý cảnh của bọn họ cũng có hạn, Thế Hoa quan chiến một lúc cũng không có thêm thu hoạch gì.
"Vẫn là thiếu một chút, hai người này như xuất đại chiêu mà nói thì có lẽ Thương đạo sẽ cấp tốc hoàn thiện."
Tuy nói bây giờ hắn có thể tự mình tiếp tục thôi diễn để giúp Thương đạo của bản thân hoàn mỹ thành hình, bất quá cũng sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Không bằng tìm cách ép hai người ngày đem chiêu áp đáy hòm ra, để cho hắn chứng kiến cực hạn của hai người này, tham khảo vận luật từ đó ra mà rút ngắn thời gian thôi diễn.
Dù sao lại muốn một lần gặp hai cao thủ sở hữu ý cảnh phù hợp như vậy ở tại một chỗ cũng rất khó khăn.
Thế Hoa suy tư một hồi thì nói với Y Lai Khắc Tư cái gì, Y Lai Khắc Tư gật đầu, sau đó ma pháp nở rộ, một viên cầu đen nhập vào mây đen trên trời.
Ngay lập tức mưa lớn liền tắt, cả bầu trời chỉ còn có mây đen cùng sấm chớp cuồn cuộn.
Tiết Kiêu cùng Vũ Thần Tiên ăn ý dừng tay, liền Lý Bộ Trần hay Công Tu Phàm ở dưới mắt đất cũng là như vậy.
Trên bầu trời không biết từ lúc nào xuất hiện ra ba thân ảnh, luận khí thế hay vẻ ngoài đều làm người khác cảm thấy không tầm thường-
Người đầu tiên thì là một người không giống nam không giống nữ, y có một làn da tái nhợt mà dưới ánh sáng mặt trời lại lấp lánh như kim cương, thân mang một bộ tây phục quý tộc màu đỏ như rượu vang, đôi mắt đỏ tươi trong vắt, mài tóc trắng bệch như tuyết, sau lưng còn có một cặp cánh dơi.
Mà kẻ thứ hai là một nam tử cao đến 3 mét, thân mang trọng giáp phương tây trung cổ màu đen, trên tay còn cầm một thanh trọng kiếm gác ở trên vai.
Mà người cuối cùng là một nữ nhân già nua có trang phục rất kỳ quái, trên người nàng phủ đầy lấy hoa cỏ, liền áo bào ở ngoài cũng có màu xanh, tay cầm một cây gậy gỗ màu tím có hình thù vô cùng kỳ quái.
Người mang tây phục nhìn không gian xung quanh mà hít sâu một hơi, khẽ cảm khái.
"Sinh khí a, đây chính là sinh khí a, tên khốn kiếp kia giam giữ bản vương ở trong kia quá lâu rồi, bản vương kém chút đều quên đi loại không khí này là như thế nào"
Hắn nhìn đám người phía dưới, ánh mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.
"Nếu long thể của bản vương mà còn sống thì lại đám người này hẳn là một bữa ăn ngon, nhiều nhân loại khí huyết hùng hậu như vậy tập trung ở một chỗ cũng rất hiếm thấy. Chậc chậc, đáng tiếc."
Hắn sau đó nhìn về phía hai thân ảnh bên cạnh, lãnh đạm nói.
"Bản vương sẽ xử lý hai kẻ trên không, phần còn lại các ngươi tự giải quyết lấy."
Nói xong thì hắn nhìn về phía Tiết Kiêu cùng Vũ Thần Tiên, vừa bước chân một cái thì thân ảnh của hắn đã đến bên trước mặt hai người.
Động tác này làm hai người cảnh giác đến cực độ, ngay lập tức lui về phía sau.
Phải biết khoảng cách giữa hai bên cũng xấp xỉ mấy trăm mét, thế nhưng người này liền chưa đến một cái chớp mắt liền đến đây, thậm chí dao động Hồn Lực cũng không có.
Phong Hào Đấu La!
Có thể làm đến mức độ này cũng chỉ có Phong Hào Đấu La.
Người này nhìn phản ứng của cả hai người khẽ bất mãn.
"Hừ, xem ra nhân loại ở thế giới nào cũng giống nhau, đều không có chút phong thái lịch sự nào."
Tiết Kiêu lúc này mở lời, nói.
"Các hạ là ai? Các hạ muốn làm gì?"
Người này hừ lạnh, nói.
"Ít nhất cũng biết mở miệng, xem như cũng không tệ."
"Bản vương đến đây có ý tứ rất đơn giản, cho bản vương thấy sức mạnh lớn nhất của hai kẻ các ngươi. Nếu không..."
Nói xong thì khí huyết trong cơ thể của hắn sôi trào lên.
Vô số máu tươi từ không trung xuất hiện, ngưng kết thành huyết kiếm bao phủ khắp bầu trời, phô thiên cái địa.
"...Thứ tiếp nhận các ngươi sẽ là cái chết."
Nói xong thì huyết kiếm kéo đến tựa lũ quét, hướng về phía Tiết Kiêu cùng Vũ Thần Tiên.
Cả hai ngay lập tức đem đao đem kích ra đỡ lại huyết kiếm, trong lòng thì cả kinh.
Kỳ thực lực đạo của những thanh kiếm này không có quá lớn, đặc biệt là Hồn Sư chuyên về lực lượng như hai người bọ hắn thì hoàn toàn không có vấn đề.
Bất quá mỗi thanh kiếm này tựa như là có ý thức của riêng mình, lực đạo quỹ tích nhìn như không đồng nhất nhưng lại có sự tính toán nhất định, mỗt lần xuất chiêu đều hướng về điểm yếu mà hạ thủ.
Nếu chỉ là một hai thanh, thậm chí mười mấy thanh thì bọn hắn chống đỡ cũng không có vấn đề, bất quá ở đây có hơn nghìn thanh huyết kiếm cùng nhau phối hợp tấn công bọn hắn, áp lực rõ ràng là được khuếch đại rất nhiều.
Đã thế những thanh huyết kiếm này liên tục tái tạo, bọn hắn huỷ đi một cây thì một cây khác lại được bổ cứu vào. Hơn hết là khí huyết của bọn hắn bị những thanh huyết kiếm này dẫn dắt, trong lòng vậy mà cảm thấy nộ hoả dâng cao.
Bên phía Công Tu Phàm thấy vậy cũng không ổn, la lớn.
"Tạm dừng kế hoạch tiến công Định An Thành, tất cả trở về ngưng tụ thành đội hình số 7, giúp đỡ Tiết phó tướng."
Mà bên phía Phạm Thiến cũng không có thời gian đối phó đến Thiên Đấu Cấm Quân, Lý Bộ Trần vừa định ra tay thì bị người mặc giáp kia đã động.
Trọng kiếm trên tay vốn rất nặng nề, thế nhưng y chỉ cần một tay đế nhấc nó lên, một kiếm hạ xuống như phá núi đoạn sông, bất quá kiếm này không hướng về Lý Bộ Trần, mà là Phạm Thiến.
Phạm Thiến cũng ứng đối rất nhanh, đệ lục Hồn Hoàn ngay lập tức sáng chói lên.
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Vật Chuyển Tinh Di!"
Ngay tại khoảng khắc kiếm kia chỉ còn cách Phạm Thiến vài thước thì thân ảnh kia liên bị dời đi khỏi Phạm Thiến hơn chục mét.
Nam nhân kia cảm nhận được không gian khác biệt liền đem kiếm thế hoá giải, ánh mắt nhìn về phía Phạm Thiến ở xa.
"Năng lực không gian sao?"
Gương mặt của Phạm Thiến lúc này cũng đã trắng bệch.
Đệ ngũ Hồn Kỹ của nàng tiêu hao Hồn Lực dựa trên năng lực của người di chuyển cùng khoảng cách, người càng mạnh di chuyển càng xa thì Hồn Lực tiêu hao càng nhiều và ngược lại.
Nhưng lúc nãy chỉ riêng việc di chuyển người mặc giáp kia thôi cũng khiến nàng hụt mất hai thành Hồn Lực.
Phải biết xem như di chuyển Vũ Thần Tiên cũng chỉ tốn nửa thành mà thôi, thế nhưng người này lại tốn đến gấp bốn lần.
Bây giờ có thể chính thức xác định, thực lực của người này tuyệt đối là nằm ở cấp độ Phong Hào Đấu La.
Lý Bộ Trần lúc này cũng vừa vặn đến trước mặt Phạm Thiến, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía nam nhân mang giáp.
Kẻ này luận lực lượng chắc chắn không thua tại sư huynh của hắn là Vũ Thần Tiên, nhưng có thể khống chế quán tính của một kiếm kia đã thể hiện ở phương diện khống chế lực lượng là đã vượt qua khỏi sư huynh của hắn.
"Lão tặc kia hố chúng ta thảm rồi." Lý Bộ Trần thầm mắng.
Bất quá không đợi Lý Bộ Trần mắng xong thì nam tử kia cũng đã cầm kiếm đi tới, thân mang giáp nặng nề nhưng tốc độ lại như quỷ mị, tuy kém Lý Bộ Trần nhiều nhưng người kia vẫn luôn mang trọng kiếm sau lưng, hiệu ứng thị giác rõ ràng là làm người thấy rét run.
Lực lượng đã mạnh thì thôi đi, di chuyển còn nhanh như vậy, đây còn là người sao? Còn không nói là Hồn Thú hoá hình cho thoả đáng?
...
Mà bên Thiên Đấu Cấm Quân cũng không có tốt hơn là bao, trước mặt bọn họ bây giờ không chỉ là vô số loại thực vật quỷ quái không thể xuyên thủng bằng đao thương kiếm mác, mà còn có các thụ yêu khổng lồ đang gào thét tạo ra các sóng âm đinh tai nhức óc.
"Kiệt kiệt kiệt, mấy tiểu bất điểm, chịu mệnh ngất đi một chút liền tốt, lão bà bà ta lâu rồi mới xuất đạo, không muốn gây ra sát lục." Lão bà bà kia so với hai người khác hiều hậu hơn nhiều, tuy giọng nói có chút rợn tóc gáy nhưng xem như có chút thiện niệm.
Công Tu Phàm nhìn cả cái chiến trường hỏng bét này, trong lòng có một loại cảm giác mọi thứ đều nằm ra khỏi tầm tay của mình.
Toàn bộ kế hoạch bị đổ vỡ cũng không làm Công Tu Phàm sụp đổ, bất quá ba người này đều là mấy kẻ quái đản lạ mặt, gắ hoàn toàn chưa từng thấy qua hay nghe nói qua.
Rốt cuộc những kẻ này là ai? Bọn hắn là người phe nào? Mục đích của bọn hắn là gì?
Vốn chỉ là giải quyết phản đồ mà thôi, làm sao động chạm nhiều cường giả như vậy? Hơn nữa vì sao hắn chưa bao giờ thấy qua tư liệu của những kẻ này?
...
Thế Hoa nhìn trận chiến vì mình mà loạn thành một đoàn cũng không khỏi giật khoé miệng một cái.
Đây là tổ hợp quỷ quái gì? Ma cà rồng, cuồng chiến sĩ và phù thuỷ?
Hắn vốn biết Thánh Ma Đại Lục của bên Thần Ấn Vương Toạ có loại thiết lập gì, nhưng thấy Y Lai Khắc Tư điều động những hình ảnh quen thuộc này quả thật làm Thế Hoa có một cảm giác hoài niệm cổ quái.
Bất quá rất nhanh hắn lại tập trung về phía Tiết Kiêu và Vũ Thần Tiên, hai người này hẳn rất nhanh sẽ bị vị Bá Tước ma cà rồng kia ép đến mức dùng ra chiêu thức áp đáy hòm, đến lúc đó mục đích của hắn xem như cũng đạt được.
...
Ở một góc tối, một thân ảnh nhìn thấy tất cả cảnh tượng ở bên ngoài Định An Thành, trên trán xoa một vệt mồ hôi lạnh, nhanh chóng tiềm nhập hướng về phía trung tâm của Định An Phủ.
"Mặc dù tông chủ nói phải luôn chuẩn bị cho việc ngoài ý muốn xảy ra, thế nhưng chuyện ngoài ý muốn lần này vượt qua ngoài dự kiến quá thể."
"Hừ, lo lắng cái rắm, bọn hắn cũng không giống như hướng Định Đài Xuân mà đến, ta bây giờ chỉ cần đem Định Đài Xuân rút đi thì xem như hoàn thành nhiệm vụ."
"Ta nói không sai, chỉ cần đem Định Đài Xuân đi, đến nỗi những kẻ còn lại, thuận theo ý trời."
"Đúng thế, ha ha ha, ta quả là ta, ta nói chí phải, người rồi cũng phải thuận theo ý trời."
Chỉ là một thân ảnh di chuyển giữa nội bộ Định An Thành, thế nhưng âm thanh cười the thé giao thoa tựa như hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]