Hắc Uyển Đồng ngồi tại một căn phòng lớn, bên trong trang trí đơn giản lộ vẻ ấm cúng khó thấy được tại nơi xa hoa như Kim Ngân Lâu.
Tư thế của nàng đạm nhiên, nhưng ánh mắt lại ít nhiều lộ ra một nét hoài niệm cùng mong chờ.
Lúc này một tràng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa mở ra.
Hắc Công Thành đứng tại cửa, cung kính.
"Phu nhân, Nguyệt Hiên hiên chủ đã đến."
Nàng nghe vậy thì gật đầu.
"Cho nàng vào đi."
Hắc Công Thành khẽ gật đầu, sau đó tại cửa ra hiệu một dấu mời.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, đi vào trong căn phòng là một vị thiếu phụ xinh đẹp.
Da nàng trắng trẻo hồng hào, tóc lam dưới ánh trăng lộ ra thần vận khó tả, theo đó là đôi mắt chứa đọng tuế nguyệt lộ ra vẻ ngoài có nhiều tâm sự.
Nàng mang không phải là một bộ cung trang mà là một chiếc váy dài đơn giản không loè loẹt, làm cho cỗ khí tức của nàng thiếu đi một chút cao quý trang nghiêm, nhiều thêm một phần tự nhiên thoải mái.
Ánh mắt của Hắc Uyển Đồng khẽ rung động, bất quá nàng không lộ ra vẻ kích động, ngược lại vô cùng hoà ái nói.
"Hoa nhi, đã lâu không gặp."
Giọng nói ôn nhu khiến ánh mắt của Đường Nguyệt Hoa vô thức hướng về Hắc Uyển Đồng.
Ngay lập tức vô số ký ức cùng cảm xúc ùa về khiến cơ thể của nàng bỗng chốc hơi run run, đôi mắt dần đỏ hồng lộ ra một chút nước mắt, giọng hơi khàn khàn nói.
"Lão sư, đã lâu không gặp."
Hắc Uyển Đồng thấy nàng như vậy thì ánh mắt cũng không khỏi ẩm ướt, bước chân nhẹ nhàng đi tới, hai tay giang rộng ôm nàng vào lòng.
"Những năm này, ngươi hẳn chịu rất nhiều khổ sở a?"
Đường Nguyệt Hoa khe được những lời này thì nước mắt chảy càng nhiều, ôm chặt lấy Hắc Uyển Đồng.
Trong mắt của Hắc Uyển Đồng cũng chứa đầy tình cảm cùng phức tạp, nhẹ nhàng ấm như một người mẫu thân mà khẽ vuốt ve tấm lưng của nàng, không nói một lời.
...
Cũng không có bao lâu thì Đường Nguyệt Hoa liền lấy được lại bình tĩnh mà rời khỏi vòng tay của Hắc Uyển Đồng, nhìn về bờ vai đã đẫm nước mắt kia thì không khỏi xấu hổ.
"Xin lỗi lão sư, làm ngài ướt áo rồi."
Hắc Uyển Đồng lắc đầu cười, Hồn Lực từ hai tay vận chuyển đem nước mắt trên bờ vai làm khô đi, sau đó nói.
"Chớ để bụng những chuyện này, cùng lão sư nói chuyện một chút."
Đường Nguyệt Hoa ôn uyển gật đầu, sau đó liền cùng Hắc Uyển Đồng ngồi xuống một cái bàn trà mà nói chuyện.
"Lão sư mấy năm nay cũng có nhìn qua tình hình của Nguyệt Hiên, Hoa nhi ngươi xử lý mọi chuyện cũng không tệ."
Đường Nguyệt Hoa nghe vậy thì cười, nét mặt cũng lộ vẻ hơi tự hào.
Mặc dù quả thực là do những quý tộc kia kiêng kỵ Hạo Thiên Tông cùng Hắc Nguyên thương hội nên không làm gì quá phận với nàng, nhưng sự tồn tại của Nguyệt Hiên vẫn dựa trên nền tảng cốt lõi là chính nàng.
Nếu nàng vô năng thì số phận cũng hẩm hiu giống như những hồng nhan bạc phận ngoài kia, bị cuốn theo vòng xoáy của thế đạo phức tạp mà lâm vào tình cảnh bi đát, chứ nói gì đến thành công như bây giờ.
"Bất quá ngươi cũng nên cẩn trọng một chút, đại lục bây giờ như cuồn cuộn sóng ngầm, Vũ Hồn Điện sẽ không tính toán đến ngươi, nhưng những kẻ ngoài kia thì chưa chắc."
Nàng hiểu rõ phong cách hành sự Vũ Hồn Điện, bọn hắn chắc chắn sẽ không để Đường Nguyệt Hoa vào mắt, cũng khinh thường tính toán lên người nàng.
Nhưng ngoài kia không thiếu những kẻ kia thèm nhỏ dãi cái thân phận trực hệ Hạo Thiên Tông của nàng, muốn thông qua nàng leo lên được cái chân lớn là Hạo Thiên Tông.
Lúc trước khi còn bình ổn thì những kẻ này có thể thu liễm một chút, nhưng bây giờ khắp nơi đều đang tranh minh ám đấu, cũng không thiếu những kẻ âm hiểm lộ ra ác ý của bản thân mình.
Tuy nói Thiên Đấu Đế Quốc tràn ngập quý tộc sa đoạ, nhưng để có thể tồn tại và bảo trì lợi ích lâu dài thì không một kẻ nào là ngu dốt, là yếu kém, ngược lại phần nhiều đều là người mưu mô xảo quyệt.
Đường Nguyệt Hoa lúc này nhớ đến Hạo Thiên Tông cũng có chút phức tạp.
Lúc này nàng nhìn về phía Hắc Uyển Đồng, cẩn thận hỏi.
"Lão sư, ngươi nghĩ Hạo Thiên Tông có thể nào..." Mặc dù không nói hết câu nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Hắc Uyển Đồng đối với câu hỏi này cũng lắc đầu.
"Lão sư cũng không rõ. Suy cho cùng xưa kia tổ phụ của ngươi Đường Thần cũng có cùng cựu Giáo Hoàng Thiên Đạo Lưu có một chút giao tình, nếu không Hạo Thiên Tông từ trận chiến kia đã bị diệt đi. Bất quá cho dù có là Thiên Không Vô Địch cũng không phải là Thần chân chính, hắn cũng không thể thọ ngang trời ngang đất."
"Ngày mà Thiên Đạo Lưu quy thiên, thái độ của Thiên gia với Hạo Thiên Tông sau đó sẽ như thế nào thì khó mà đoán được."
Nàng với chuyện của những nhân vật truyền kỳ này mặc dù không hiểu rõ hoàn toàn, nhưng lại có thể chắc chắn bản thân hiểu về nhân tình thế thái.
Xưa kia các chủ của Lan Thiều Các cứu được Giáo Hoàng của Vũ Hồn Điện một mạng nên thế lực có an ổn mà độc lập phát triển tại Vũ Hồn Thành 2000 năm. Nhưng hai chữ "ân tình" cũng không chịu nổi thời gian mai một, cuối cùng Lan Thiều Các cũng nằm dưới quyền kiểm soát của Vũ Hồn Điện.
Chỉ vì ân tình mà kéo dài lâu như vậy đã là kỳ tích.
Mà thời thế so với lúc trước lại càng khác.
Vũ Hồn Điện hưởng ân trạch của Thần chi mà phát triển tấn mãnh, Hạo Thiên Tông nếu không quy thuận thì chắc chắn sẽ không có số phận tốt.
Đường Nguyệt Hoa cũng hiếm khi nhăn mày.
Mặc dù có nhiều chuyện khiến nàng không thích nội bộ Hạo Thiên Tông, nhưng suy cho cùng nàng cũng trưởng thành dưới sự che chờ của nó, không thể không vì nó mà suy nghĩ.
Hắc Uyển Đồng nói không sai, Hạo Thiên Tông có thể sống sót được qua đợt càn quét kia hoàn toàn là nhờ mối quan hệ giữa Đường Thần cùng Thiên Đạo Lưu.
Nhưng Đường Thần phất áo truy tìm còn đường thành Thần mãi không biết tung tích, còn Thiên Đạo Lưu cũng chẳng thể sống mãi để lưu mệnh cho Hạo Thiên Tông.
Một ngày kia khi Đường Thần không còn xuất hiện và Thiên Đạo Lưu ngã xuống thì sẽ chính là ngày mà Hạo Thiên Tông hoàn toàn trở thành lịch sử.
Nàng có thể không sống lâu đến mức để chứng kiến đến một ngày kia, nhưng nàng lại không thể không tìm cách giải quyết loại kết cục này.
Loại nguy cơ này còn tồn tại một ngày đối với nàng lại là một ngày không yên.
Chỉ là trên đời có những chuyện biết nguyên nhân, biết diễn biến, cũng biết được kết cục nhưng lại không thể tìm được cách thay đổi.
Đường Nguyệt Hoa cười khổ, giọng thành khẩn nói.
"Vẫn là đệ tử không đúng, vừa gặp lão sư đã đem chuyện nặng nề như vậy nói ra, làm khó lão sư rồi."
Hắc Uyển Đồng khẽ lắc đầu.
"Người sống trên đời sao có thể thoát được hai chữ "nhân duyên", trong huyết quản của ngươi chảy huyết mạch của Đường gia, lo lắng cho tộc nhân của mình lại có gì đáng trách."
Nghe được lời này của Hắc Uyển Đồng, ánh mắt của Đường Nguyệt Hoa hiện lên một chút đau khổ cùng mất mát.
Nhân duyên sao?
Phải, là nhân duyên, là thứ mà khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Trên đời không thiếu những mối nhân duyên được ông trời chú ý gắn kết mà có được kết thúc tốt đẹp, đó gọi là lương duyên.
Nhưng cũng có nhiều những mối nhân duyên trái ngang đã chú định không thể nào có thành hình, cưỡng ép chỉ có thể dẫn đến tan vỡ, đó gọi là nghiệt duyên.
Phàm là người sống trên đời thì hướng đến chính là lương duyên, né tránh chính là nghiệt duyên.
Mà nàng, kẻ được người đời nhận định là kiên trì và thông minh, lại mang trong tim mình một mối nghiệt duyên chưa thể nào buông bỏ được.
Hắc Uyển Đồng thấy nàng hơi thất thần như vậy thì khẽ nhíu mày, bất quá trong lòng càng nhiều hơn là bất lực.
Chữ “Tình” như nước, thấm vào xương tuỷ, làm khổ chúng sinh.
Tại tuổi trẻ gặp người quá xuất sắc cũng không phải chuyện gì tốt, lạc ấn một khi đã khắc thì khó mà bỏ đi được.
Hắc Uyển Đồng lúc này không khỏi nghĩ đến Thế Hoa.
"Nếu như Thế Hoa được hạ sinh sớm hơn thì có lẽ Hoa nhi cũng không lâm vào tình cảnh như thế này."
Bất quá nàng cũng hiểu cuộc sống chính là như vậy. Mười phần chỉ vẹn toàn chín phần, một phần khiếm khuyết kia mới khiến con người ta đau nhói vô cùng.
"Trăm sự bủa vậy, cuối cùng vẫn phải tự mình thoát khỏi. Chuyện của nàng, cuối cùng cũng chỉ có nàng có thể giải quyết."
"Chỉ là mấy chục năm đã qua, lại đợi cũng không biết đến lúc nào."
Nàng lần nữa nhìn về phía Đường Nguyệt Hoa, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác thương cảm.
...
Một lúc sau ở bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
"Lão sư, là ta." Âm thanh của Thế Hoa truyền vào.
Hắc Uyển Đồng đang cùng Đường Nguyệt Hoa nói chuyện thì khẽ cười, nói.
"Hoa nhi, sư đệ của ngươi đến rồi."
Ánh mắt của Đường Nguyệt Hoa cũng khẽ sáng lên, trong lòng quả thực hiếu kỳ.
Không phải nàng tự mãn, nhưng muốn để Hắc Uyển Đồng thu nhận làm đồ đệ giống nàng cũng không phải đơn giản.
Hắc Uyển Đồng dù sao cũng không phải dạy dỗ tu luyện, mà là cốt cách tinh thần, nên xem không phải là căn cốt tu luyện, mà là phẩm cách.
Nàng lúc trước chỉ có một mình Đường Nguyệt Hoa làm đồ đệ cũng không phải là do không có người muốn theo học, mà là không người có thể đáp ứng được yêu cầu của nàng.
Mà bây giờ lão sư nàng tại tuổi già lại chịu giáo dưỡng thêm một người, rõ ràng là người sư đệ này có điểm đặc biệt.
"Thế Hoa, vào đi."
Cánh cửa mở ra, đi vào là một thiếu niên tuấn dật.
Hắn đem mái tóc trắng búi gọn, thân mặc phục trang đơn giản nhưng lịch sự thể hiện phong thái nhã nhặn nhanh nhẹn.
Bất quá bên ngoài tuy lịch sự ấm áp nhưng bên trong người này dường như uẩn dưỡng lấy một cỗ bá đạo, đôi lúc còn cảm nhận được một tia cao ngạo như có như không ở trong ánh mắt hắn.
Nhưng thứ làm Đường Nguyệt Hoa ấn tượng hơn cả chính là Thế Hoa vậy mà ẩn ẩn cùng thiên địa nguyên khí có cùng nhịp thở, như một loại tuần hoàn tự nhiên.
Nàng thân là người sở hữu Tiên Thiên Lĩnh Vực - Quý Tộc Viên Hoàn nên mặc dù tu vi thấp nhưng vẫn có thể cảm nhận được loại đặc thù này.
Thế Hoa đi vào bên trong, thấy Đường Nguyệt Hoa thì cũng không có lộ ra quá nhiều kinh ngạc, chỉ khẽ hành lễ.
"Sư đệ họ kép Đông Quân, tên Thế Hoa, xin ra mắt sư tỷ."
Đường Nguyệt Hoa cũng rất nhanh liền đáp lễ.
"Ta gọi Đường Nguyệt Hoa, rất vui được gặp ngươi, sư đệ."
Nàng khi nói ra lời này kỳ thực trong lòng cũng có chút miễn cưỡng.
Dù sao Thế Hoa nhìn như thế nào cũng chỉ là thiếu niên, mà nàng mặc dù bảo dưỡng tốt nhưng tuổi thật lại đã đủ để Thế Hoa gọi nàng một tiếng a di.
Cái này làm cho nàng có cảm giác mình cưa sừng làm nghé, có thể nói là vô cùng kỳ quái.
Thế Hoa khẽ gật đầu, sau đó nói.
"Lão sư, sư tỷ, bên Kim Ngân Lâu đã chuẩn bị thức ăn hoàn tất, các ngươi muốn dùng bữa sao?"
Hắc Uyển Đồng nhìn Đường Nguyệt Hoa rồi lại nhìn Thế Hoa, nói.
"Ở Định An Thành cũng chẳng có mấy nơi có trù nghệ tốt như Kim Ngân Lâu, Hoa nhi, cùng hai bọn ta ở lại ăn tối như thế nào?"
"Lão sư đã muốn như vậy thì đệ tử sao dám từ chối." Đường Nguyệt Hoa đáp lại.
Thế Hoa gật đầu, sau đó ra hiệu cho một nhân viên ở bên ngoài, tiếp đó tiến về phía bàn ăn, đem ghế kéo ra cho Hắc Uyển Đồng, khẽ nói.
"Lão sư."
Hắc Uyển Đồng hiểu ý ngồi xuống, khẽ gật đầu ra hiệu bản thân đã ổn.
Thế Hoa sau đó lại đem một ghế khác kéo ra, nói với Đường Nguyệt Hoa.
"Sư tỷ, mời."
Đường Nguyệt Hoa cũng gật đầu, tại trên ghế ngồi xuống.
"Cảm ơn ngươi, sư đệ."
"Sư tỷ khách khí rồi." Thế Hoa sau đó liền tiến đến một bên bàn còn lại mà tự ngồi xuống.
Chiếc bàn ăn này có hình tròn, kích cỡ lại tương đối vừa phải nên cả ba người khi ngồi cũng không có xa cách, hơn nữa còn có chút gần gũi ấm áp.
Theo từng dĩa thức ăn được dọn lên thì bên trong gian phòng cũng dần vang ra tiếng nói chuyện, sinh khí cũng trở nên dồi dào rất nhiều.
...
Trên đỉnh của Kim Ngân Lâu.
Ở đây hiện đang tổ chức một buổi dạ tiệc, người người ở đây không phú thì quý, bên trên trang phục lộ ra đủ loại lấp lánh, đôi lúc cũng có một vài tiếng cười khẽ vang ra.
Tống Lữ mang lấy một thân tây phục xa xỉ, tay bắt mặt mừng với một số khách mời, thái độ hiếu khách và hào sảng cực kỳ, lộ ra khí độ của lâu chủ Kim Ngân Lâu.
Lúc này một nam tử đến bên hắn, ánh mắt khẽ ra hiệu.
Tống Lữ thấy vậy thì ánh mắt hiện lên một tia tinh quang, khẽ cười nói với mấy vị khách mời kia.
"Chư vị, Tống mỗ có việc đột xuất cần giải quyết nên cần rời đi, xin mạn phép rời đi trước."
Một nữ nhân trong đó thấy vậy liền cười nói.
"Lâu chủ quá lời, không có hôm nay thì vẫn còn ngày mau, chúng ta cũng không gấp gáp nhất thời."
Những người khác cũng nhao nhao tỏ ý không sao, còn nói ngày mai tại yến tiệc sẽ cùng Tống Lữ tiếp tục hàn huyên.
Kim Ngân Lâu nhìn như một nơi tiêu hoa xa xỉ nhưng cơ đồ của nơi này lại không thể xem thường, tài sản phủ rộng ở nhiều địa vực và phương diện kinh doanh, thậm chí một số Bá Tước lâu năm cũng chưa chắc có được nhiều tài lực như Kim Ngân Lâu.
Vì vậy một số người ở đây mặc dù ở đây dự tiệc nhưng kỳ thực có thể cùng Tống Lữ ngang bằng đẳng cấp cũng không nhiều, nên nói lời ong tiếng bướm để làm gì thì cũng có thể hiểu được.
Tống Lữ nhiệt tình chào hỏi một lúc sau liền rời khỏi phòng tiệc, nụ cười hiếu khách trên mặt cũng nhanh chóng thu liễm lại, nhìn về phía nam tử lúc nãy.
"Hắn đến bao lâu rồi?"
Nam tử kia cung kính nói.
"Bẩm lâu chủ, vị đại nhân kia chỉ vừa mới tới thì ta đã liền tới đây báo cáo."
Tống Lữ gật đầu hài lòng, sau liền nhanh chân theo nam tử kia đi tới một căn phòng.
Bên trong là một nam nhân tuổi trung tuần đang cầm lấy một chiếc quạt mà phe phẩy, cả người đứng sau cửa sổ ngắm trăng, đôi mắt vô định có chút xuất thần.
Người này mái tóc đen dài, toàn thân mang bào trắng, lại thêm ánh trăng phủ xuống làm trên người hắn có một loại khí chất thâm sâu khó lường.
Tống Lữ thấy người này thì ánh mắt không khỏi có chút bất ngờ, bất quá vẫn hơi khom người hành lễ.
"Tại hạ Tống Lữ, hân hạnh được diện kiến Công thượng tướng."
Nam tử nghe được âm thanh giống như lấy lại được thanh tỉnh, nhìn thấy Tống Lữ thì liền khẽ cười nói.
"Tống lâu chủ khách khí, chúng ta về sau còn gặp nhau nhiều, không cần phải nhiều lễ nghi như vậy."
Tống Lữ chỉ cười cười chứ không nói, sau đó liền mời nam tử này ngồi xuống bàn chuyện.
Sau khi uống trà thì nam tử áo trắng nói thẳng.
"Ta là phụng mệnh nguyên soái tới đây cũng để xác nhận mọi chuyện lại một lần nữa, không biết bên Tống lâu chủ đã chuẩn bị như thế nào?"
Tống Lữ gật đầu, từ Hồn Đạo Khí đem ra một tập tài liệu đưa cho nam tử, sau đó nói.
"Người của bên các vị chúng ta đã sắp xếp xong, vũ trang cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai liền có thể phối hợp hành động."
"Bất quá..." Tống Lữ có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Lần dự thọ yến lần này cũng có mấy nhân vật không đơn giản. Bên Kim Ngân Lâu chúng ta tra ra được bên cạnh Vũ Thần Tiên cùng Phạm Thiến bên Cương Đình Cấm Quân tới Định An Thành ra thì hai tiểu bối bên Minh Sư Phủ cũng đến tham gia náo nhiệt. Chưa kể Hắc Uyển Đồng của Hắc gia cũng tại, ngày mai chúng ta thực hiện động tĩnh lớn như vậy, bên các vị đảm bảo khống chế được toàn bộ những biến số này sao?"
Nam tử nghe vậy cũng không có mấy bất ngờ, chỉ khẽ nói.
"Tống lâu chủ không cần để tâm đến vấn đề này, chúng ta đã có tính toán rõ ràng."
"Lâu chủ chỉ cần chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận Định An Thành là được."
Tống Lữ nhìn thật sâu vào mắt của nam tử.
Tự tin như vậy?
Mấy vị kia mỗi người đều có khả năng chiến đấu không đơn giản, mặc dù là Hồn Đấu La nhưng lực uy hiếp hoàn toàn đã vượt qua phạm trù này.
Chưa kể còn có Định Đài Xuân, lão già này mặc dù đã lớn tuổi nhưng hung danh hiển hách, lực lượng vũ lực cũng không kém đến đâu.
Kỳ thực trước đây cũng do hắn xác định được khả năng thành công cao nên mới hợp tác với những người này, nhưng ít nhiều hắn cũng muốn bản thân có thể chủ động hiểu rõ kế hoạch toàn cục, chứ không phải trở thành một con cờ.
Phàm là thương nhân, không ai muốn bản thân bị động.
Chỉ là nam tử kia vẫn bình thản vô cùng, hoàn toàn không để ý đến Tống Lữ, chỉ cần thận đọc từng trang giấy tài liệu.
Nửa canh giờ trôi qua, nam tử kia tại trên tài liệu kiểm tra hài lòng liền đứng dậy nói.
"Mọi thứ đã được chuẩn bị rất chu toàn, cảm phiền ngươi rồi Tống lâu chủ."
"Đây là trách nhiệm của ta, nhọc công Công đại nhân đến kiểm tra rồi."
"Bây giờ trời đã tối, không bằng Công đại nhân ở lại Kim Ngân Lâu một đêm thì như thế nào?" Tống Lữ nói.
Nam tử kia lắc đầu.
"Công sự tại người nên khó lòng nhận lời, có dịp khác ta liền sẽ tại Kim Ngân Lâu tận hưởng sau."
Hắn sau đó mở cửa sổ ra, sau lưng hắn mọc ra bốn cánh trắng toát, nói.
"Cáo từ, Tống lâu chủ." Sau đó liền cấp tốc bay đi, rất nhanh cũng liền không còn thấy hình dáng.
Tống Lữ nhìn về phía xa, nhìn hai ly trà đã nguội trên bàn thì phất tay cho người dọn đi, bản thân cũng quay trở về dạ tiệc.
...
Ở trong phòng ăn, Thế Hoa cùng Đường Nguyệt Hoa và Hắc Uyển Đồng nói chuyện.
Thế Hoa trước đây đối với Đường Nguyệt Hoa có ấn tượng không tệ, lại thêm hắn với nàng đều là người đọc sách và hiểu biết về tứ nghệ nên nói chuyện cũng không bị gượng gạo, ngược lại là hoà hợp đến mức bất ngờ.
Mà Đường Nguyệt Hoa cũng không ngờ vị sư đệ này lại có kiến thức sâu rộng đến vậy, trong đầu hắn tựa như chưa một cái thư viện, nói ra bất kỳ loại chủ đề nào hắn cũng rõ ràng.
Lại nói thêm tính cách của Thế Hoa cũng đã trưởng thành nên khi nói chuyện có một chút thành thục, làm Đường Nguyệt Hoa khi nói chuyện với hắn có cảm giác như đang nói chuyện với người đồng tuổi, nên khi về sau khi đối đáp cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Mà Hắc Uyển Đồng tại cuộc đối thoại cũng chỉ đôi lúc chêm vào một vài câu, còn lại đều là yên lặng nhìn hai đồ đệ nói chuyện với nhau, bên trong đôi mắt cũng hiện ra một chút cảm giác may mắn.
Kỳ thực Thế Hoa biểu hiện quả thực có chút chói mắt, nàng cũng không rõ thái độ của Thế Hoa đối với Đường Nguyệt Hoa là như thế nào.
Nhưng xem ra là mọi chuyện không tệ như nàng dự đoán, thậm chí có chút tốt hơn dự kiến.
Đường Nguyệt Hoa không có chú ý đến Hắc Uyển Đồng đang suy nghĩ gì, mà là hơi bất ngờ mà nhìn về phía Thế Hoa.
"Sư đệ ngươi vậy mà cũng đọc qua Đông Hải Ký sao?"
Thế Hoa gật đầu, nói.
"Đấu La Đại Lục tuy lớn nhưng cũng đã được khám phá gần hết, chỉ có biển cả là rộng lớn vô ngàn lại bí ẩn, truyền kỳ thần bí lại có vô số kể. Mà bộ sách Tứ Hải Vi Gia Ký* của Cổn Chuyên đại sư mặc dù lối hành văn có chút trừu tượng khó hiểu, nhưng ghi chép lại quả thực rất chi tiết."
(* Tứ Hải Vi Gia có nghĩa là "bốn bể là nhà".)
Nhưng lúc này Thế Hoa cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Bất quá ta chỉ đọc được Đông Hải Ký, Nam Hải Ký của Bắc Hải Ký, còn Tây Hải Ký lại không tìm được, quả thực có chút tiếc nuối."
Cái này là hắn nói thật, Tây Hải Ký là bản sách cho dù hắn có lục tung cả Tàng Thư Các của Vũ Hồn Điện cũng không kiếm được, ngay cả Minh gia cũng không kiếm được cho hắn bản ghi chép nào.
Dù sao bộ sách này từ lúc sáng tác cũng đã được gần một thiên niên kỷ, Cổn Chuyên còn không phải là một tác giả nổi tiếng, bản thân Tứ Hải Vi Gia Ký cũng kén người đọc, mà Tây Hải Ký còn lại là quyển sách ít người yêu thích nhất trong cả bộ nên bản lưu lại càng thêm ít, lưu lạc đi mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại có thể hiểu được.
Đường Nguyệt Hoa khẽ cười, nói.
"Ta tại Nguyệt Hiên có một bản Tây Hải Ký, hơn nữa còn có bút ký của Cổn Chuyên đại sư. Nếu như sư đệ đồng ý thì ta có thể gửi đến đó một bản sao chép tay đầy đủ đến Vũ Hồn Thành cho ngươi."
Bản Tây Hành Ký này cũng là nàng từ chỗ của một vị quý tộc nhận được, cũng giúp nàng gộp được đủ một bộ Tứ Hải Vi Gia Ký.
Mà sau khi nói chuyện với Thế Hoa thì có thể thấy người này tuổi mặc dù không lớn nhưng tâm tư ổn trọng, kiến thức lại sâu rộng, nên cho dù hắn có là sư đệ của nàng hay không thì cũng xứng đáng để kết một thiện duyên.
Hơn nữa gặp được Thế Hoa có thể nói là giống như gặp được tri kỷ, dù sao trong vòng tròn xã hội của nàng hiện tại thì người đọc sách càng ít, biết được bộ sách này lại càng ít hơn.
Nhiều yếu tố tác động khiến nàng quyết định tặng cho Thế Hoa bản sách này.
Dù sao cũng chỉ mất công tạo ra một bản chép tay nữa thôi, đối với nàng mà nói hoàn toàn không là vấn đề lớn.
Thế Hoa nghe vậy thì gương mặt cũng lộ ra một chút ngoài ý muốn, sau đó cười nói.
"Nếu được như vậy thì tốt quá. Sư tỷ, đa tạ rồi."
"Không cần khách khí, đây cũng coi như là quà gặp mặt của ta." Đường Nguyệt Hoa đáp lại.
Bản thân nàng dù sao cũng chỉ mang tinh thần đến gặp Hắc Uyển Đồng, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của Thế Hoa nên không có chuẩn bị quà gặp mặt đến.
Lấy Tây Hải Ký làm quà, đúng người lại đúng nhu cầu, đối với nàng là vô cùng vẹn toàn.
Thế Hoa lúc này cũng Hồn Đạo Khí đem ra một sấp phổ nhạc, nói.
"Nếu đã vậy ta cũng muốn làm phiền sư tỷ thêm một lần, hai bản nhạc này là do ta tại cơ duyên xảo hợp nhận được, bản thân ta thấy âm điệu của bọn chúng cũng rất tốt. Chỉ là không biết sư tỷ thân là hiên chủ của Nguyệt Hiên lại đánh giá những bản nhạc này như thế nào? Ta cũng muốn học hỏi một chút."
Đường Nguyệt Hoa không có nhiều lời mà trực tiếp nhận lấy.
Đối với nàng thì việc đọc nhạc hoàn toàn không khó, hơn nữa còn có thể mô phỏng ra âm thanh ở trong đầu, cảm nhận được tiết tấu của bài nhạc.
Mà theo ánh mắt của nàng bắt đầu quét qua thì gương mặt của nàng cũng trở nên đặc sắc.
Nàng là hiên chủ của Nguyệt Hiên, là nơi tinh hoa âm nhạc của toàn đại lục hội tụ, nên có thể nói là bất kỳ loại nhạc phẩm cao cấp nàng cũng đã từng thấy qua.
Cũng vì vậy mà khiến tầm mắt về âm nhạc của nàng rất cao, nhạc phổ bình thường quả thực không thể lọt vào mắt xanh của nàng.
Nàng vốn chỉ định nhìn qua hai tấm nhạc phổ này một chút, thế nhưng nàng không ngờ được càng đọc thì càng cảm thấy một sự hứng thú đã lâu chưa từng cảm nhận lấy.
Một bài thì như một người từng trải ai thán về thời gian vô tình, vừa chống chọi với thói đời thăng trầm vừa phải tìm lại bình yên cho bản thân.
Một bài thì khí khái hào hùng, tiêu sái không sợ khó khăn hiểm trở, không ngừng bỏ cuộc, đến khi quay đầu lại thì thấy bản thân đã viết lên một bản truyền kỳ.
Hai bài hát đều viết về một người nhìn về quá khứ của mình nhưng góc nhìn lại trái ngược với nhau.
Mỗi câu mỗi chữ đều mang đến một sắc thái khác biệt, tỉ mỉ đan xen với nhau mà tạo ra hai bài hát hoàn thiện như thế này.
Thế Hoa thấy thế thì khẽ hỏi.
"Thế nào sư tỷ? Hai bài nhạc này có vấn đề gì sao?"
Đường Nguyệt Hoa không khỏi tán thán nói.
"Vận may của sư đệ có chút quá đáng, hai bài hát này nếu đặt ở Nguyệt Hiên cũng là nằm ở nhóm đầu tiên, hơn nữa cũng không biết sẽ có bao nhiều người ưa thích."
"Có bi cũng có hùng, cũng không biết là tác phẩm của hai vị đại sư nào."
Thế Hoa nghe vậy thì nói.
"Vậy còn bản thân sư tỷ đây, ngươi thấy hai bài hát này như thế nào?"
Đường Nguyệt Hoa khẽ suy tư một chút rồi cười nói.
"Có thể gặp mà không thể cầu."
Hai bài hát này quả thực rất hay, liền tại Đấu La Đại Lục cũng không có mấy người có thể sáng tác được hai bài hát như thế này. Mà muốn đợi những người kia tiếp tục sáng tác thì không biết phải đợi đến khi nào.
Vì vậy nói "Có thể gặp mà không thể cầu." cũng không có quá đáng.
Thế Hoa nghe vậy thì nói.
"Nếu đã vậy thì sư tỷ cứ giữ lấy hai tấm nhạc phổ này, đây cũng là quà gặp mặt của ta."
Đây vốn là đồ hắn đã chuẩn bị trước đưa cho Đường Nguyệt Hoa, tuy là bây giờ lấy ra sớm hơn dự tính nhưng cũng không có vấn đề.
Đường Nguyệt Hoa như có chút ngộ ra, cười khẽ mà nói.
"Cảm tạ ngươi sư đệ, đã có lòng rồi."
Tại Nguyệt Hiên không thiếu nhạc khúc, chỉ thiếu nhất là nhạc khúc đủ hay.
Mà nhìn thái độ của Thế Hoa thì liền rõ ràng đây là quà hắn chuẩn bị trước nàng, tâm ý so với việc nàng tặng Tây Hải Ký có thể nói là hơn rất nhiều.
Vì vậy nàng cũng không có từ chối, hơn nữa rất vui vẻ nhận lấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]