🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau.

Thế Hoa ở trên giường xếp bằng, tinh thần hoàn toàn thâm nhập vào trên trong Tinh Thần Chi Hải.

Mà tại trong Tinh Thần Chi Hải của Thế Hoa mặc dù thiếu đi Âm Dương nhưng vẫn tương đối náo nhiệt, không chỉ có Thuỷ Hoả Long Vương cùng Y Lai Khắc Tư mà còn có một thành viên mới.

"Hồi phục cũng không tồi lắm." Hoả Long Vương quan sát long thai một lúc thì gật đầu.

Long thai này lộ ra hình của một con rồng chưa được thành hình rõ ràng, xung quanh nó là một loại chất lỏng trong suốt màu xanh lục đậm đà sinh lực, tất cả đều được bọc trong một quả cầu thuỷ tinh.

Thuỷ Long Vương khẽ nhìn một chút, giọng nói lộ ra vẻ nuối tiếc.

"Đáng tiếc a, ba hồn bảy phách giờ chỉ còn một hồn bốn phách, cho dù có hồi phục cũng vô tri vô giác."

Chỉ phàm là sinh linh thì khi sinh ra đều có ba hồn bảy phách, cho dù là người hay rồng đều là vậy.

Long thai này là một tia tàn hồn của Thanh Long trong viên Long Đan mà Thế Hoa hấp thụ, vốn nên tan biến vào đất trời khi Thế Hoa luyện hoá thì lại được Y Lai Khắc Tư dùng thủ đoạn để củng cố mà tiếp tục tồn tại.

Chỉ là tàn hồn của Thanh Long này đã hư hao không chịu nổi, nói thần hồn câu diệt có chút quá đáng nhưng cũng không kém bao nhiêu, cho dù là Long Vương bọn hắn cũng không có thủ đoạn phục hồi.

Hồn Thú được thiên địa thai nghén ra khi độ kiếp cũng không khác gì với Hồn Thú thông thường, thậm chí uy lực chỉ có hơn chứ không kém. Mà một khi không chống chọi được thì sẽ hồn tử thân vong, hồn phách tiêu biến, cho dù có Thần cấp cường giả cũng không thể phục sinh.

Mà đầu Thanh Long này có thể dưới tác dụng của thiên kiếp mà lưu được một chút tàn hồn như thế này cũng đã được coi là kỳ tích.

"Vô tri vô giác cũng có tác dụng của vô tri vô giác, tuy không rõ tiểu tử kia đang toan tính cái gì với tia tàn hồn này, bất quá cứ phối hợp với hắn là được." Hoả Long Vương cũng không để ý.

Chỉ là một đầu Thanh Long mà thôi, cho dù có hồi phục hoàn toàn cũng chẳng có được tác dụng lớn như vậy, đem lên bàn cân lợi ích so sánh thì quả thực không đáng.

Hơn nữa tuy nói tất cả đều là đồng tộc nhưng hắn cũng không có lộ ra vẻ quá thương cảm gì.

Làm một thượng vị giả nếu quá câu nệ tiểu tiết sẽ không làm nên đại sự, nếu không chỉ mãi có thể bị đủ thứ ràng buộc.

Trước kia bọn hắn có thể cùng Long Thần xây dựng nên Thần Vực bao la bát ngát thì không chỉ đánh giết ngoại tộc, mà cũng không thiếu Long tộc, tỷ như Tử Hoàng Diệt Thiên Long.

Chỉ cần lợi ích bị xâm phạm thì cho dù là đồng tộc cũng phải bị loại bỏ, ở điểm này thì Long tộc cùng nhân loại rất giống nhau.

Mà Thế Hoa lúc này cũng nhìn về phía long thai không nháy một cái, trong lòng có một chút suy tính.

Thanh Long dù sao cũng là Hồn Thú đỉnh cấp, tuy bây giờ chỉ có một tia tàn hồn nhưng vẫn có giá trị nghiên cứu cao.

Chỉ là bây giờ tạo nghệ về mặt linh hồn của hắn chưa đủ sâu nên có một số ý nghĩ vẫn chưa thể thực hiện hoá, bất quá chuẩn bị trước cũng không thừa.

Thế Hoa lúc này nhìn qua Y Lai Khắc Tư, khẽ nói.

"Y lão, bên Đông nhi tỷ cùng Tiểu Đào tỷ như thế nào rồi?"

Kỳ thực phân hồn của Y Lai Khắc Tư để ở chỗ Mã Tiểu Đào cũng Bỉ Bỉ Đông có rất nhiều tác dụng.

Ngoại trừ khả năng chính là bảo vệ bọn họ ra thì còn có khả năng câu thông với chủ hồn của Y Lai Khắc Tư, nhờ vậy mà cũng có thể liên tục cập nhật tình trạng của hai người về Đấu La Đại Lục, đảm bảo tình trạng của cả hai cũng như sẽ đưa ra đối sách phù hợp nếu như có chuyện không may xảy ra.

Y Lai Khắc Tư đáp.

"Hai người bọn họ vẫn rất an toàn, bất quá cách đây không lâu cả hai liền có va chạm với một bầy quái ngư, chiến đấu cũng tiêu hao rất nhiều nên đang tại một hòn đảo hồi phục lấy."

Thế Hoa nghe vậy thì khẽ gật đầu, bất quá cũng có chút kinh ngạc.

Tu vi của hai người bọn họ đều đã vô cùng tiếp cận cảnh giới Cực Hạn Đấu La, chiến lực cũng đã chạm đến ngưỡng 99 cấp từ lâu thế mà quần chiến tại biển cả vẫn có thể đến mức tiêu hao lớn như vậy.

"Ngoài kia quả nhiên là kinh khủng hơn trên Đấu La Đại Lục nhiều."

Nếu loại bỏ Ngân Long Vương ra, lực lượng tổng hợp của các Hồn Thú trên lục địa không thể nào sánh ngang bằng ngoài biển cả. Ở đó tài nguyên phong phú, diện tích rộng rãi lại ít chịu tác động của nhân loại, số lượng Hồn Thú không chỉ nhiều vô kể mà số lượng Hung Thú chắc chắn đếm không xuể.

"Thâm Hải Ma Kình Vương a... Cũng không biết khi nào mới gặp mặt." Một tia ý nghĩ chạy ngang qua đầu, hắn sau đó liền cáo từ Y Lai Khắc Tư cùng hai vị Long Vương xong rồi rời đi.

Hôm nay dù sao cũng có một cái thọ yến, hắn cũng muốn xem những đại nhân vật trên đại lục này có hình dạng như thế nào.

...

Thế Hoa hôm nay vẫn mang lấy một bộ trường bào màu trắng điểm xuyết bởi các đường may màu vàng nhạt, tay cầm một chiếc quạt sắt, nhìn lịch sự nhã nhặn cũng không gây quá nhiều sự chú mục.

Dù sao hắn hôm nay là đến chỗ một người khác dự tiệc, khiêm tốn một chút cũng là lẽ phải làm.

Hắn đi xuống đại sảnh thì thấy Phú Lỗi đang cùng Đường Nguyệt Hoa cùng Hắc Uyển Đồng bắt chuyện, ba người cười nói với nhau quả thực vui vẻ.

Đường Nguyệt Hoa vô tình liếc mắt nhìn thấy Thế Hoa, khẽ cười nói.

"Sư đệ đã đến rồi."

Thế Hoa này không chỉ hiểu biết mà thái độ cũng rất hoà nhã, hơn nữa làm người tỉ mỉ dụng tâm không khác gì người trưởng thành, vì vậy nàng với hắn có ấn tượng rất tốt.

Hơn nữa hai bản nhạc kia quả thực làm nàng không khỏi ưa thích, vì vậy hảo cảm với Thế Hoa cũng tăng mạnh.

Thế Hoa tiến tới khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía ba người.

"Lão sư, sư tỷ, Phú phó lâu chủ, đã để mọi người đợi rồi."

Hắc Uyển Đồng nói.

"Bọn ta tới đây cũng không bao lâu, cũng không cần để bụng."

Phú Lỗi đối với Thế Hoa chắp tay, nói.

"Thế Hoa công tử khách khí, nếu như mọi người đã đến đầy đủ thì không ngại đi sớm một chút."

Thế Hoa cười nói một hai câu xã giao, bất quá tâm tình lại khác biệt.

Phú Lỗi ngày hôm qua có đề nghị muốn đồng hành cùng bọn hắn đi tới yến thọ của Định Đài Xuân. Mặc dù Thế Hoa có chút không rõ ràng lý do tại sao phó lâu chủ của Kim Ngân Lâu lại không đi cùng với lâu chủ mà lại đi cùng với bọn hắn, bất quá lão sư của hắn đã chấp nhận thỉnh cầu này thì hắn cũng không nhiều lời, tận tâm để ý một chút hành vi của kẻ này là được rồi.

Hơn hết là Thế Hoa cũng tin tưởng Phú Lỗi cũng sẽ không ngu xuẩn mà làm gì quá lộ liễu, dù sao đi theo Hắc Uyển Đồng cũng không chỉ có mỗi Hắc Công Thành cùng Hắc Đông Lai.

Hắc gia chỉ cần nhấc một tay, hắn tin chắc Kim Ngân Lâu chưa đến hai canh giờ liền biến mất khỏi đại lục.

Chỉ là càng như vậy thì hắn càng hiếu kỳ, rốt cuộc Phú Lỗi đây là mưu đồ gì? Hay nói đúng hơn là Kim Ngân Lâu đang có mưu đồ gì?

Thế Hoa vừa suy nghĩ vừa cùng đoàn người cười cười nói nói, rất nhanh liền thoát khỏi Kim Ngân Lâu.

...

Định An Phủ.

Định Đài Xuân mang lấy một bộ bào phục màu nâu nhạt, bên trên điểm lấy hoa văn màu hoàng kim có hình sư tử, phối hợp với vẻ ngoài của hắn càng làm tôn lên khí thế của hắn.

Trước mặt hắn là hai nam tử trung niên, hình dáng giống hắn lúc trẻ đến bảy phần, chỉ là khí thế của bọn hắn lại thiên hướng ôn hoà chứ không được cương liệt dữ tợn như Định Đài Xuân.

Đây là hai nhi tử của hắn, trưởng tử Định Đài Đông cùng thứ tứ Định Đài Thu, cũng là hai người thay mặt Định Đài Xuân xử lý mọi chuyện trong Định gia lẫn Định An Thành.

Định Đài Đông tay cầm một tờ danh sách, lướt đọc một chút rồi quay đầu nói với Định Đài Xuân.

"Phụ thân, hôm nay trong yến hội sợ sẽ lại có thêm một vài vị khách lạ mặt a."

"Là ai?" Âm thanh của Định Đài Xuân ồm ồm nặng nề vang lên.

"Gia chủ của Nguỵ gia Nguỵ Ung và gia chủ của Bạc gia Bạc Phi Dân, ngoài ra còn có Vạn Lý Truy Phong - Lý Bộ Trần cùng Thiếu Minh Sư - Hữu Phách Lượng và Hoa Gian Kiếm Khách - Hoa Chiết Lăng của Minh Sư Phủ." Định Đài Đông khẽ nói, trên mặt mặc dù không để lộ gì nhiều nhưng trong lòng lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Cả Nguỵ gia cùng Bạc gia đều là Hầu Tước của Thiên Đấu Đế Quốc, nên dù cho cả hai nhà này cùng Định gia không có bao nhiêu giao thiệp nhưng xem xét miễn cưỡng vẫn có lý do đi đến thọ yến của Định Đài Xuân.

Nhưng Lý Bộ Trần, Hữu Phách Lượng cùng Hoa Chiết Lăng lại là người của Tinh La Đế Quốc, hơn nữa thân phận không tầm thường.

Lý Bộ Trần mặc dù trên mặt nổi không gia nhập vào bất kỳ thế lực nào nhưng người này lại sư đệ của Vũ Thần Tiên, vì thế cũng có thể tính hắn là nửa người của Cương Đình Cấm Quân.

Còn Hữu Phách Lượng cùng Hoa Chiết Lăng lại là đệ tử trực hệ của Minh Sư Phủ, trong đó Hữu Phách Lượng còn là thiếu chủ.

Tại Tinh La Đế Quốc chỉ có ba phủ duy nhất, lần lượt là Long Công Phủ của Mạnh gia, Nhạc Tôn Phủ của Thái Bạch gia, và lâu đời nhất trong tất cả chính là Minh Sư Phủ của Hữu gia.

Nếu như người đứng đầu Long Công Phủ là Long Công thì Nhạc Tôn Phủ sẽ là Nhạc Tôn, còn Minh Sư Phủ chính là Minh Sư.

Mặc dù Minh Sư Phủ không có nắm giữ nhiều tài phú cùng quy mô như hai phủ còn lại, nhưng thực lực tại trong ba phủ xứng đáng được đề danh đệ nhất.

Minh Sư Phủ tồn tại cũng đã hơn 300 năm, lâu hơn cả Hạo Thiên Tông. Đến giờ thế lực này đã trải qua sáu đời Minh Sư, người kém nhất cũng là 90 cấp Phong Hào Đấu La. Mà hạn mức này về sau cũng trở thành điều kiện để một tộc nhân của Hữu gia trở thành Minh Sư, dẫn dắt Minh Sư Phủ.

Đương thời Minh Sư - Hữu Kiến Lượng tu vi thông thiên, trước kia cũng từng tại đại lục tạo ra không thiếu động tĩnh, bất quá về sau khi hắn đăng lâm Phong Hào cũng không thấy hắn một lần nữa xuất hiện.

Nhưng sự tồn tại của Minh Sư Phủ cũng không thể coi thường, ngược lại nhiều người còn kiêng dè thế lực này hơn.

Dù sao Tinh La Đế Quốc nổi tiếng nhất là không nuôi kẻ nhàn rỗi, Minh Sư Phủ có thể vẫn tồn tại bên trong lãnh thổ của Tinh La Đế Quốc lâu như vậy liền cũng phần nào thể hiện được thủ đoạn cùng nội tình của mình.

Mà giờ một củ khoai nóng như vậy đến yến thọ của một vị Hầu Tước ở Thiên Đấu Đế Quốc rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt.

Định Đài Xuân lộ ra có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn bình đạm nói.

"Lần này tổ chức thọ yến cũng không thiếu tiểu bối thiên tài đến tham gia, vì vậy cũng thu hút không ít ánh mắt của nhiều người, chuẩn bị thêm một hai chỗ cũng không có vấn đề gì."

"Ta nghe nói Vũ Thần Tiên trước đây cũng từng thu qua một vị đồ đệ có thiên tư không tệ, tại quân trường mài dũa nhiều năm như vậy nên hẳn cũng muốn nhân lần này lộ ra một chút phong mang, xem như chính thức dương danh đại lục. Đến nỗi Lý Bộ Trần kẻ này tính tình tuỳ hứng kỳ quái, đến đây cũng có khi là vì Vũ Thần Tiên, đến nỗi thọ yến này có khi cũng chỉ tiện tham gia."

"Còn bên Minh Sư Phủ thì càng không cần lo lắng, mặc dù lực lượng của Minh Sư Phủ lớn nhưng lại không phải kẻ hiếu chiến, hai kẻ tiểu bối đến đây hẳn cũng tự có chừng mực."

"Về phía Bạc gia cùng Nguỵ gia thì không cần để ý đến, hai con chó mà ba nhà Công Tước nuôi mà thôi, bại tướng dưới tay cũng không lật ra được sóng gió gì."

Định Đài Xuân sau đó uống một ngụm trà, nói tiếp.

"Hơn nữa cho dù có ý định xấu lại như thế nào, lần này tham dự không chỉ có hai đại đế quốc mà còn có Hắc gia của Vũ Hồn Điện, bọn hắn cũng không muốn bị người khác ngư ông đắc lợi nên cùng lắm cũng chỉ làm ra một số tiểu động tác mà thôi."

"Cuối cùng là còn ta tại đây, ngoại trừ Phong Hào Đấu La thì kẻ nào lại dám hung hắng càn quấy?"

Định Đài Đông cùng Định Đài Thu cho dù nghe vậy thì trong lòng vẫn chưa yên.

Lần thọ yến này có quy mô rất lớn, hơn nữa còn là thọ yến trăm năm nên số người tham gia rất nhiều, động tĩnh làm cũng rất rầm rộ. Vốn sẽ là một thọ yến như mong đời, nhưng mà kẻ không nên đến và chưa từng đến vậy mà đều tới dự. Tình cảnh bây giờ đến lại làm bọn hắn nghi thần nghi quỷ, lo lắng sẽ có bất ngờ phát sinh.

Nhưng Định Đài Xuân đã nói như vậy thì bọn hắn cũng không nói thêm cái gì, chỉ là cảnh giác hơn bình thường một chút.

"Các ngươi chưa già mà đã lo thần lo quỷ, nói không chừng chưa chết vì bệnh liền chết vì nghĩ nhiều. Mau chóng điều chỉnh tinh thần một chút rồi nhanh nhanh đi ra tiếp đón khách nhân, ta đến giờ lành sẽ ra ngoài." Định Đài Xuân phất tay đuổi hai nhi tử của mình ra ngoài.

Định Đài Đông và Định Đài Thu thấy phụ thân không vui liền luống cuống nhận mệnh làm theo, sau đó liền lui ra khỏi phòng.

Thân phận của Định Đài Xuân không phù hợp với những việc như thế này, cũng chỉ có thể tự bọn hắn xử lý lấy.

Định Đài Xuân thấy hai người đi ra thì gương mặt không mấy thay đổi, chỉ là lại rót cho mình một ly trà, tiếp đó lại rót thêm một ly đặt ở một bên, khẽ nói.

"Phổ Ma, cũng đừng lại nghe lén, đi ra đi."

Trong phòng bỗng vang lên một âm thanh cười quái dị.

"Kiệt kiệt kiệt, tiền bối, đã lâu không gặp."

...

Trong phương viên của Định An Phủ đã đủ các khách nhân, khắp nơi đều là hương hoa, âm nhạc cùng tiếng nói cười, bầu không khí sôi động nhưng vẫn tinh tế hoà nhã.

Vũ Thần Tiên mang lấy một thân trường bào màu lam đậm như biển cả, bên trên điểm xuyết lấy hoạ tiết mây trôi, làm cho khí tức của hắn vốn đã hào hùng nay có thêm mấy phần phóng khoáng.

Mà đạo lữ của hắn Phạm Thiến cũng mang lấy một thân bào có màu lam nhạt, gương mặt đẹp như vẽ, khí chất ôn thục, nhưng đôi mắt của nàng lại như sao trời, thăm thẳm sáng tỏ không khỏi khiến người ta cảm thấy không tầm thường.

Lúc này xung quanh hai người bọn họ cũng không có mấy người đến vấn an, cho dù tới cũng có mấy phần khiên cưỡng hoặc là có ý đồ thăm dò mà tới.

Hai phó tướng của một cấm quân tại Tinh La Đế Quốc đến dự yến thọ của một Hầu Tước Thiên Đấu Đế Quốc, cho dù ngu xuẩn cũng biết được kẻ đến có ý đồ.

Tất cả người ở đây đều là Nam Tước cùng Tử Tước của Thiên Đấu Đế Quốc, mặc dù trước mặt bình dân phách lối trương cuồng nhưng kỳ thực tại trong cơ cấu quyền lực của đế quốc cũng chỉ là tồn tại hạng bét, gió theo chiều nào liền thuận theo chiều đấy.

Mặc dù phần lớn người đều thuận theo Định Đài Xuân, nhưng cũng không ít kẻ thuộc phe phái của ba nhà công tước hoặc là trực thuộc các tiểu quốc.

Nhưng tất cả đều không dám chủ trương hành động gì, dù sao liên quan đến quân đội đế quốc thì cũng đã nằm ngoài năng lực của bọn hắn, ngu xuẩn dây dưa vào liền có thể khiến tiền đồ của gia tộc sụp đổ.

Hơn nữa hành vi của hai vị này cũng rất đáng ngờ.

Nếu như muốn phá yến thọ thì nên đến bất ngờ mới đúng, nhưng hai người lại quang minh chính đại dự tiệc, còn mang theo đệ tử đi theo, thái độ vui vẻ cao hứng nào có giống tới gây chuyện.

Còn kỳ quái hơn là trước khi bọn họ đến còn báo trước một ngày nên ai ai trong Định An Thành đều rõ, thậm chí còn lan ra đến các địa vực lân cận.

Ánh mắt của mọi người đôi khi nhìn về phía Phạm Thiến, như muốn từ trên mặt của nàng nhìn ra thứ gì.

Nữ nhân này có cái danh Vạn Sự Thông cũng không phải là để bài trí, không chỉ kiến thức sâu rộng mà khả năng bày mưu tính kế cũng rất đáng sợ, Cương Đình Cấm Quân có thể tại lúc thiếu đi Tư Đồ Xương mà vẫn có thể phát triển được cũng không thiếu ảnh hưởng từ nàng

Ở phía xa quan sát hai người bọn hắn là đệ tử của Vũ Thần Tiên, Lưu Tín.

Hắn mắt đen tóc đen, thân mang lấy một bộ phi ngư phục, bên trên còn thêu lên một vầng thái dương màu vàng kim, phối hợp thêm vẻ ngoài lãnh đạm càng làm cho hắn lộ ra mấy phần bá khí.

Lưu Tín đem thái độ của những kẻ này đều bao gọn ở trong mắt, trong lòng không hiện lên một tia gợn sóng, chỉ yên lặng nhấm nháp lấy một chút hoa quả khô.

Lúc này một bàn tay đặt ở trên vai hắn.

Ánh mắt Lưu Tín bỗng chốc co rụt lại, dự định phản ứng vậy mà thấy đối phương đã khống chế Hồn Lực của mình, cả cơ thể đều cứng ngắc không thể động.

Lúc này một giọng nói ngả ngớn phát ra, thái độ hài lòng vừa ý.

"50 cấp? Xem ra những năm này ở Cương Đình Cấm Quân ngươi cũng tu luyện không tệ lắm."

Lưu Tín nghe giọng nói này kinh ngạc nói.

"Sư thúc, là ngươi?"

Bàn tay thả ra khỏi vai, Lưu Tín lúc này cũng quay đầu nhìn.

Sau lưng hắn là một nam tử trẻ tuổi, giống hắn mắt đen tóc đen, chỉ là trên thân mang lấy một bộ trường bào màu đỏ chói mắt, bên hông còn mang lấy một bình hồ lô làm từ bạch ngọc, hoàn toàn giống như là một công tử tự tại tiêu dao, cùng với Lưu Tín hoàn toàn là hai kiểu phong cách khác biệt.

Đây chính là sư đệ của Vũ Thần Tiên, Lý Bộ Trần, cũng chính là sư thúc cả hắn.

Lần cuối Lưu Tín gặp Lý Bộ Trần cũng đã là năm năm trước, bây giờ bỗng nhiên gặp lại quả thực có chút sững sờ.

Lý Bộ Trần thấy thế thì múa tay múa chân làm một đống lớn tư thế, lộ ra một hàm răng trắng sáng, tự tin nói.

"Thế nào? Sư thúc ngươi một thân tiên phong đạo cốt, cử thế vô song, so với sư phụ ngươi đẹp trai hơn không ít đúng không?"

Lưu Tín nghe vậy thì khoé miệng cũng giật một cái, cái thái độ cùng ngữ khí không nghiêm túc này chắc chắc là Lý Bộ Trần, không ai có thể giả được.

Lúc này cũng có người để ý đến Lý Bộ Trần, vốn định đang cân nhắc đến chào hỏi thì thấy một loạt hành động cay mắt của hắn, cuối cùng là mặt đen lại mà đem ý nghĩ này bỏ đi.

Kẻ này quả thực giống như đồn đại, hành vi quá mức kỳ quái, có thể nói là không để ý đến hình tượng.

Bất quá Lý Bộ Trần xuất hiện làm cho bầu không khí cũng ít nhiều trở nên tế nhị hơn lúc trước nhiều, dù sao nhân vật lớn của Tinh La Đế Quốc đến thọ yến này có chút nhiều.

Lưu Tín bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ ngồi ở một bàn trà gần đó, rót xuống hai chén trà.

"Sư thúc, ngồi một chút a."

Lý Bộ Trần cười cười cũng theo Lưu Tín ngồi xuống, bất quá hắn cũng không uống trà, mà là gỡ bình hồ lô bên hông xuống, lắc lắc nói

"Uống không tiểu Tín? Rượu ta lấy được từ Doãn lão đầu, ngon lắm đấy."

Lưu Tín suy nghĩ một chút rồi vẫn gật đầu.

Bình thường hắn cũng không hay uống rượu, bất quá hai người đã lâu không gặp nê hắn cũng không tiện từ chối.

Lý Bộ Trần nghe thế thì đem nước trà trong chén trực tiếp đổ đi, đem rượu thơm đổ ra, ngay lập tức hương khí phân tán khắp bốn phương tám hướng.

Hai người cầm lên chén rượu rồi chạm nhau, sau đó một hơi uống xuống.

"Sảng khoái." Lý Bộ Trần cảm thán một tiếng, còn Lưu Tín thì gương mặt đã hơi hồng.

Rượu này mặc dù thơm nồng nhưng lại rất nặng, lại thêm Lưu Tín có tửu lượng thấp nên mới xảy ra hiện tượng như vậy.

Lý Bộ Trần thấy Lưu Tín không có ý định uống tiếp thì lại cho mình một chén, nói.

"Tiểu tử ngươi nên uống nhiều rượu một chút, đã mười tám mà tửu lượng như thế này có chút mất mặt sư thúc ta."

Lưu Tín nghe vậy cũng chỉ miễn cưỡng cười trừ.

Trong Cương Đình Cấm Quân cấm tiệt việc uống rượu nên số lần hắn thấy rượu ít đến thương cảm, chứ chưa nói đến việc uống để tăng tửu lượng.

"Trong quân sinh hoạt thế nào?" Lý Bộ Trần hỏi.

"Rất tốt, nhờ có lão sư mà ta cũng không cần lo lắng việc ăn uống sinh hoạt hay tài nguyên, chỉ cần chiến đấu cùng tu luyện." Lưu Tín nói.

Kỳ thực lúc trước thì Vũ Thần Tiên, Phạm Thiến, cùng hắn cũng giống như Lý Bộ Trần, cả ba đều là người lang bạt khắp đại lục, rất ít khi ở yên một chỗ.

Về sau lúc hắn được 8 tuổi thì Tư Đồ Xương chiêu mộ Vũ Thần Tiên cùng Phạm Thiến vào bên trong Cương Đình Cấm Quân, hắn vì vậy cũng được dẫn vào quân đội ma luyện.

Mà một lần này ma luyện liền kéo dài 10 năm.

Lý Bộ Trần cười cười.

"Ta cùng sư huynh vốn là xuất thân bình dân, đến tận khi thành danh vẫn bị gán cái danh là giang hồ thảo mãng. Về sau phu thê hai người nắm chức phó tướng cũng động chạm lợi ích của không ít người, ruồi nhặng bay tới bay lui cũng chỉ đơn giản là đến hồ nháo bõ tức mà thôi."

"Nếu bọn hắn quả thực có thực lực đảm nhiệm lấy vị trí này thì Tư Đồ Xương cũng đã tìm đến bọn hắn, hà cớ phải tốn công tốn sức chiêu mộ sư huynh cùng sư tẩu."

"Bất quá Tư Đồ Xương về sau tấn thăng Phong Hào Đấu La, đám người kia cũng tự nhiên yên phận."

Tinh La Đế Quốc cũng không chỉ định nâng đỡ một cái Long Công lên làm Phong Hào mà còn có một vài cá nhân xuất chúng khác, trong đó có Tư Đồ Xương.

Người này xuất thân thế gia, thiên phú siêu quần bạt tuỵ, Vũ Hồn Hoàng Diệm Đao cùng một thân đao pháp hung hãn từng trên đại lục đánh ra uy danh không nhỏ nên rất được Tinh La Hoàng Thất để ý đến.

Thậm chí trước đây từng có ghi chép là người này đã từng nghiền ép Long Công khi cả hai đơn đấu, vì vậy sức chiến đấu có thể thấy được lốm đốm.

Mà người này mỗi lần xuất chiến đều đem hoả diễm kéo đến ngập trời, đao khí vô biên, khắp nơi chiến trường đều như trải qua thiên tai đại hạn, vì thế được mọi người mệnh danh là Tai Dương Hạn Nhật - Tư Đồ Xương.

Người như vậy một khi tấn thăng Phong Hào thì chiến lực sẽ thăng hoa hơn hẳn những kẻ khác, trong ngang cấp có thể xưng vô địch thủ.

Hơn nữa do có nhiều lý do nên Tư Đồ Xương còn được Tinh La Hoàng Thất nâng đỡ trước cả năm năm, từ đây có thể ít nhiều thấy được sự xem trọng của đế quốc với vị tướng quân này.

Lưu Tín khẽ lắc đầu, Tư Đồ Xương cũng đã bế quan từ lâu, cũng không rõ khi nào mới xuất quan.

Hai người nói chuyện một lúc thì Vũ Thần Tiên cùng Phạm Thiến cũng đã nhập hội với cả hai, vô hình tạo thành một khu vực không ai dám đến gần.

Bất quá sự chú ý của mọi người đã chuyển dời từ bọn họ đến một phương khác.

Định Đài Thu nhìn về phía bốn con Phong Hoả Câu oai hùng ở trước mặt, ánh mắt hiện lên một tia kiêng kỵ.

Người của Vũ Hồn Điện, đến rồi!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.