🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu nhị cười cười, nói.

"Tất nhiên là cũng không đến mức, dù sao lão thành chủ của chúng ta cũng là người của Thiên Đấu Đế Quốc, không thể nào chỉ quen thuộc mỗi bên người của Tinh La Đế Quốc được."

"Mấy năm về trước bên Thiên Đấu Đế Quốc cũng có không ít nhân vật lớn đến dự thọ yến ở Định gia. Trong đó có hai vị Hầu Tước gọi Trình Thâm cùng Duệ Hưng là chúng ta tương đối quen thuộc, hai người mỗi lần rời khỏi Định An Thành đều mua rất nhiều đặc sản để đem về. Hắc hắc hắc, chỗ của chúng ta hằng năm cũng nhờ vậy mà kiếm được không thiếu tiền." Tiểu nhị nói xong thì cười nắc nẻ, hắn cũng nhờ thời điểm đặc thù này mà kiếm được không ít.

Thế Hoa lần nữa hiện vẻ suy tư.

Thâm Uyên Chi Giới Trình Thâm cùng Hàng Long Phục Hổ Duệ Hưng.

Kỳ thực cho dù có là Hồn Đấu La thì không phải ai cũng có một danh xưng mà nhiều người biết đến.

Giống như đám người của Sử Lai Khắc khi nghe danh Triêu Thiên Hương cùng Mạnh Thục sẽ liền nhận ra được cái tên của Cái Thế Long Xà, hay Triệu Vô Cực cùng Phất Lan Đức cũng được người người biết đến với cái tên Bất Động Minh Vương cùng Tứ Nhãn Miêu Ưng.

Muốn có được danh hiệu thì có chiến công hiển hách, vang danh đại lục.

Cái Thế Long Xà có một thân Vũ Hồn dung hợp kỹ có thể ngạnh kháng Phong Hào Đấu La.

Triệu Vô Cực đả thương tộc đệ của Lực chi nhất tộc tộc trưởng, lại có thể từ vòng vây của 16 vị giáo chủ của Vũ Hồn Điện mà đột phá trốn thoát, một trận thành danh.

Phất Lan Đức lãnh đạo Hoàng Kim Thiết Tam Giác nổi danh giang hồ, trừ ma vệ đạo.

Nhưng ở một trường hợp khác, khi nhắc đến ba vị giáo uỷ ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện, ngoại trừ một thân tu vi cao thâm cùng địa vị cao cấp thì ai có biết danh tiếng của bọn họ trên Hồn Sư Giới?

Bạch Bảo Sơn?

Mộng Thần Kỳ?

Trí Lâm?

Nếu không phải là người học tại học viện thì có khi cả đời còn chẳng biết đến sự tồn tại của ba người này.

Từ đó có thể thấy được danh hào được sinh ra chưa bao giờ dựa vào quyền thế, mà phải có thực lực cùng công danh đến chống đỡ, đặc biệt nhất là tại Hồn Sư Giới.

Cho dù là Đường Hạo hay Đường Khiếu trước kia chưa tiến vào cảnh giới Phong Hào cũng được biết đến là Hạo Thiên Song Tinh trước tiên, sau mới là thiếu gia của Hạo Thiên Tông.

Quy luật này áp dụng cho tất cả mọi người, ngay cả là Trình Thâm hay Duệ Hưng cũng là vậy.

Trình Thâm có một loại Vũ Hồn đỉnh cấp vô cùng đặc biệt gọi Âm Uyên Thiên Xà Thụ. Vũ Hồn này không chỉ mang tính chất của cả thực vật cùng động vật mà còn có thể sử dụng Hắc Ám nguyên tố đến làm bổ trợ, khiến cho chủ nhân của Vũ Hồn này có thể tiến hành rất nhiều loại thao tác quỷ dị. Mà Trình Thâm cũng dựa vào loại Vũ Hồn này lúc trẻ mà lập được rất nhiều thành tựu, trong đó lớn nhất đó là phản sát một vị Hồn Thánh khi hắn chỉ mới đột phá Hồn Đế.

Còn về phần của Duệ Hưng, Vũ Hồn của hắn gọi Long Hổ Côn, một côn của hắn đánh ra đều mang theo một cỗ lực lượng nặng nề, nên cho dù không sắc bén được như đao kiếm thì vẫn có thể đánh nát núi nát sông, khiến địch nhân trở thành thịt vụn. Trước kia hắn cũng nhờ một côn này mà khiêu chiến với tất cả kỳ tài trong thiên hạ, sau mới được gọi là Hàng Long Phục Hổ.

Mà cả hai về sau chính thức gia nhập vào Thiên Đấu Đế Quốc thì lựa chọn sống ở một nơi hẻo lánh ở phía Đông đại lục mà phát triển thế lực, đồng thời còn liên minh với nhau để củng cố sức mạnh của cả hai bên.

Ở mặt ngoài, có thể nói hai người này tại Thiên Đấu Đế Quốc cũng được gọi là chiến lực đỉnh tiêm, cả danh tiếng cùng lực lượng đều rất cao.

Tiểu nhị lúc này nói tiếp.

"Đến nỗi những người khác thì tiểu nhân cũng không hiểu rõ, chỉ nghe nói là ngoài mấy vị Tử Tước ra thì còn có các vị hoàng thân quốc thích của các tiểu vương quốc."

Thế Hoa gật đầu, có bấy nhiêu thông tin cũng đã là rất tốt.

Hắn lúc này nhìn lại sắc trời, thấy cũng sắp đến lúc hẹn với lão sư thì nhanh chóng rời đi trà quán, bên trên bàn còn để lại thêm một chút Kim Hồn Tệ.

...

Mà ở phía xa xa Định An Thành, một chiếc xe ngựa màu trắng đang lộc cộc tiến tới.

Người lái xe là một người mang lấy tây phục màu tím, cẩn trọng nói vọng vào bên trong xe ngựa.

"Phu nhân, Định An Thành đã ở trước mặt."

"Bất quá ngươi thực sự muốn tiếp tục tới sao?"

Áo Đức mặc dù thân tại Nguyệt Hiên nhưng xung đột của Hạo Thiên Tông cùng Vũ Hồn Điện thì hắn vẫn rõ.

Phu nhân thân là nữ nhi trực hệ lão tông chủ Hạo Thiên Tông, nàng đến đây thì thực sự sẽ không có vấn đề gì sao?

Lúc này bên trong xe ngựa vang ra một thanh âm nhẹ nhàng.

"Áo Đức tổng quản không cần phải lo lắng, ta là kẻ liền một Hồn Hoàn cũng không có, Vũ Hồn Điện cũng không nhỏ nhen đến vậy."

"Hơn nữa lão sư ta xưa nay ít ra khỏi Vũ Hồn Thành, bây giờ nếu ta bỏ lỡ cơ hội cũng chẳng biết đến khi nào mới có thể gặp lại."

Nam tử nghe vậy thì biết không thể thay đổi được ý định của nàng, liền hít sâu một hơi rồi nói.

"Vậy phu nhân kiên nhẫn chờ đợi lâu hơn một chút, chúng ta sẽ rất nhanh tiến vào Định An Thành."

Nữ nhân không có đáp lại, chỉ yên lặng để cho Áo Đức thúc giục xe ngựa.

Ánh mắt của nàng nhìn qua cửa sổ, vô tình đem nắng ấm bảo phủ đến lọn tóc của mình.

...

Lúc này tại một mật thất, một lão giả có mái tóc bạc dựng lên như hùng sư đang nhắm mắt lại, bên trên gương mặt thảnh thơi lộ ra vô số vết sẹo.

Hắn âm thầm vận chuyển Hồn Lực dọc theo cơ thể, khí thế bàng bạc như ẩn như hiện, sắc bén mà cuồng bạo.

Vận chuyển được một hồi thì lão giả mới mở mắt, một mắt có màu như hổ phách, trong suốt thanh minh, một mắt thì trắng dã tựa như mù, bên trên còn có vết sẹo.

"Xem ra đây quả thực đã là cực hạn của ta." Giọng của lão giả trầm nặng như thép, ngữ khí vững vàng như núi.

Một đời thiên kiêu biến động cùng thăng hoa, tự mình cố gắng đến cuối cùng vẫn là không thể vượt qua được bước đường kia.

Lúc này trong bóng tối vang lên một giọng nói không thể phân biệt nam nữ.

"Tiền bối, chúng ta đã cho ngươi đầy đủ thời gian để suy tính, ý định của ngươi thế nào?"

Lão giả không có ngay lập tức trả lời, mà chỉ khẽ nói.

"Quả thực phải làm tuyệt sao?"

Bóng đen khẽ chỉ cười nhạt một tiếng, không có trả lời vấn đề này.

"Tiền bối, tông chủ chúng ta tính tình không tốt lắm, nếu như hôm nay ngươi không cho câu trả lời thì chúng ta xem như là ngươi đã từ chối."

Khi đối phương nâng lên hai chữ "tông chủ" này thì lão giả nhíu lấy lông mày, khí tức ít nhiều cũng có chút xao động.

"Được, đề nghị của các ngươi ta chấp thuận."

Trong bóng tối hiện lên một đôi mắt trắng dã, theo đó một âm thanh tà dị phát ra.

"Quyết định đúng đắn."

Nói xong thì một tấm lệnh bài được phóng tới chỗ của lão giả.

Lão giả nhìn tấm lệnh bài trên tay, ánh mắt không hiện lên chút rung động nào, chỉ cất vào bên trong Hồn Đạo Khí.

"Đây là lệnh bài cấp bậc khách khanh, tiền bối cứ tạm giữ lấy dùng, về sau chúng ta sẽ lại đổi. Đến nỗi thứ kia, một khi yêu cầu hoàn thành thì tông chủ sẽ đích thân đưa cho tiền bối."

"Tiền bối, ngày mai gặp lại." Khí tức của thân ảnh kia ngay lập tức mờ nhạt đi, sau đó liền tiêu tán.

Ánh mắt của lão giả lúc này hoàn toàn vô tình, nhưng sâu bên trong toàn là quyết tuyệt cùng tàn nhẫn.

Hắn sau đó đi ra khỏi mật thất, ánh mắt hướng về ánh dương, khẽ lầu bầu.

"Người không vì mình, trời tru đất diệt. Các ngươi cũng đừng trách ta."

...

Kim Ngân Lâu.

Tống Lữ tay cầm lấy một lá thư đọc qua, sau đó liền đem thư đốt sạch.

"Huynh đệ chuẩn bị như thế nào rồi?"

Phú Lỗi đáp.

"Toàn bộ đã thu xếp xong, bên Định gia cũng không phát hiện ra động tĩnh."

Tống Lữ gật đầu, sau lại nhìn về một số giấy tờ, xem xem có còn sai sót gì hay không.

Phú Lỗi im lặng nhìn về phía Tống Lữ, khẽ nói.

"Lâu chủ, chuyện này... ngươi nắm chắc bao nhiêu thành?"

Tống Lữ khẽ dừng lại, sau lại lắc đầu nói.

"Thế gian không có chuyện tuyệt đối, ta cũng chỉ có thể đảm bảo 9 phần, 1 phần còn lại hoàn toàn là vận khí."

"Nhưng chỉ cần Kim Ngân Lâu vượt qua một lần này thì sẽ như cá chép vượt long môn, hoá thành chân long."

"Đến lúc đó giấc mơ của chúng ta sẽ lại tiến xa thêm một bước."

Phú Lỗi nghe vậy cũng không khỏi nhớ một chút đến tuổi trẻ khinh cuồng kia, không khỏi cười khẽ nói.

"Bất quá lần hoá long này chính là tốn kém a, uổng phí rất nhiều nhân mạch chúng ta đã xây dựng trước đó."

"Nhưng cầm được thì buông được, chúng ta bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy không phải là vì một cơ hội như thế này sao?"

Phú Lỗi có thiên phú ở thương trường, nhưng không có nghĩa là hắn xem tiền như mạng, hoàn toàn có thể hi sinh tài sản của bản thân nếu cần thiết.

Tống Lữ gật đầu, nhìn về phía trần nhà mà cảm khái.

"Không sai, bỏ qua lần này, cũng chẳng biết đến khi nào?"

"Bất quá cũng là nhờ Định Đài Xuân trao cho chúng ta cơ hội này, quả thật là phải hậu tạ cho hắn."

Phú Lỗi đối với chuyện này cũng không đáp trả, chỉ nói.

"Xích mích giữa hắn cùng ba nhà Bá Tước đã đến mức độ hoàn toàn không thể làm dịu, kết quả mặc dù bất ngờ nhưng cũng không vô lý."

Định Đài Xuân có một thân tu vi bá tuyệt, chỉ cần không phải Phong Hào Đấu La thì ai ai cũng có thể chiến một trận, chiến công lập được cũng không ít, nhưng đến cùng vẫn không đạt được tước vị Công Tước.

Phải biết bây giờ Thiên Đấu Đế Quốc cần nhất chính là lôi kéo nhân tâm, chiêu mộ kỳ tài, nhưng lại để cho Định Đài Xuân kẹt tại vị trí Hầu Tước mãi không lên được thì có chuyện gì ở bên trong đó không cần nói cũng biết.

Thiên Đấu Đế Quốc không thể nào xuất hiện gia tộc Công Tước thứ tư.

Vị trí cao quý này chỉ thuộc độc quyền về ba nhà Hạ, Tiêu cùng Lạc, ngoài ra không có ai có thể cùng bọn hắn chia sẻ khối quyền lực này.

Kỳ thực chuyện này suy nghĩ một chút thì cho dù là đứa trẻ cũng nghĩ ra được, chỉ là hoạ từ miệng mà ra, nhiều người cũng vì không muốn đắc tội mà đem chuyện này chỉ giấu ở trong lòng, tránh tai bay vạ gió.

Mà chuyện này với Định Đài Xuân không thể nghi ngờ là vô cùng biệt khuất, mà hắn trong mắt ba nhà Công Tước cũng chính là cái gai hận mà không thể nào nhổ đi.

Quyền lợi của quý tộc từ lâu không chỉ đơn giản là dính dánh đến thuế má đất ruộng, mà còn là dây dưa rễ má với đủ loại quyền lợi trắng đen.

Lúc trước ba nhà dùng uy quyền của mình một tay che trời, thống lĩnh giới quý tộc, tại Thiên Đấu Đế Quốc hô mưa gọi gió, nhưng kể từ khi Định Đài Xuân xuất hiện thì loại độc tài này từ lâu đã không còn được vững mạnh như trước,

Phải như gia tộc của bọn hắn có một vị Phong Hào Đấu La thì một cái Thập Lý Kinh Âm cũng chẳng thể nào khiến tình hình biến động. Nhưng tại thời kỳ trước, trong nhánh chính của bọn hắn không sinh ra được bất kỳ một mầm mống xuất sắc nào, dẫn đến hiện tại người dẫn dắt ba gia tộc này cũng chỉ có tu vi Hồn Đấu La.

Tống Lữ lúc này phất tay, nói.

"Nói chuyện phiếm đến đây được rồi, ngươi giúp ta kiểm tra lại lần nữa, tránh sơ suất không cần thiết."

"Ngày mai chỉ lưu lại một số huynh đệ có thực lực, ngươi nhớ bảo đảm tính mạng huynh đệ là trên hết."

Phú Lỗi gật đầu rồi mới rời đi.

Tống Lữ lúc này từ trên đỉnh Kim Ngân Lâu nhìn về đoàn xe ngựa hùng hậu bên ngoài Định An Thành, ánh mắt cũng hiện lên một tia ác liệt.

...

Lúc này Thế Hoa đang ăn trưa cùng với Hắc Uyển Đồng thì bên ngoài hiện lên một tràng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này là một loại mật hiệu đặc thù, Hắc Uyển Đồng nghe xong thì liền nói.

"Công Thành, vào đi."

Cánh cửa mở ra là một nam tử tiến vào, sát khí mặc dù thu liễm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự sắc bén bên trong ánh mắt của hắn.

"Hắc Công Thành gặp phu nhân cùng công tử." Hắn chắp tay.

Hắc Công Thành sau đó đưa ra hai bức thư, nói.

"Bẩm phu nhân, Kim Ngân Lâu lâu chủ có mời ngài cùng công tử tham gia buổi dạ tiệc nhỏ vào tối nay, không biết ý của hai người như thế nào?"

Hắc Uyển Đồng lắc đầu.

"Vẫn là từ chối đi, ngày mai là thọ yến của Định gia, ta vẫn là nên bảo tồn một chút sức lực."

Thế Hoa cũng không phản đối, dù sao ngày mai cũng sẽ gặp hết những nhân vật lớn ở đây, hắn cũng không gấp tham gia thêm cái tiệc tối.

Hắc Công Thanh hành lễ.

"Công Thành đã hiểu, bất quá còn một chuyện...."

Hắc Công Thành lại đưa một một bức thư cho Hắc Uyển Đồng, không hề mở miệng.

Nàng cũng hiểu ý mở thư ra, đôi mắt tĩnh lặng của nàng lúc này cũng hiện lên gợn sóng.

Hắc Uyển Đồng lúc này nhìn về phía Thế Hoa một lúc, sau đó rồi mới nói.

"Bên Hắc gia tra ra được, Nguyệt Hoa nàng hôm nay cũng đến Định An Thành."

Thế Hoa nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ kỹ một chút thì cũng thông.

Đường Nguyệt Hoa là hiên chủ của Nguyệt Hiên, giao thiệp tại giới quý tộc ở Thiên Đấu Đế Quốc cũng không thiếu, có thể đến đây cũng là chuyện dễ hiểu.

Cũng hiểu rõ tại sao Hắc Công Thành nhìn hắn lo lắng như vậy.

Dù sao nàng cũng là người của Hạo Thiên Tông, mà thái độ của Vũ Hồn Điện đối với tông môn này không cần nói cũng rõ.

"Lão sư ngươi muốn gặp nàng?" Thế Hoa nhìn về phía Hắc Uyển Đồng.

Mặc dù hắn không biết rõ lý do rõ ràng nhưng hai người từ lâu đã không còn liên lạc, cách biệt một cái chớp mắt cũng đã mấy chục năm.

Hắc Uyển Đồng gật đầu.

"Ta và nàng đã hơn 30 năm không gặp, bây giờ không gặp cũng chẳng biết sẽ phải đợi đến khi nào."

"Đại lục bây giờ phong vân biến sắc, lão sư sợ đây cũng có thể là lần cuối cùng hai chúng ta gặp nhau."

Thế Hoa nghe xong chỉ hỏi.

"Lão sư có cần ta đi cùng không?"

Hắc Uyển Đồng nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng là gật đầu.

Hai người dù sao cũng là sư tỷ sư đệ trên mặt nổi, gặp mặt nhau một cái cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa nàng cũng hi vọng Thế Hoa sau khi gặp mặt Đường Nguyệt Hoa thì cũng nảy lên một chút lòng trắc ẩn, tương lai tạo cho nàng một con đường sống.

Tuy nói nàng với Hạo Thiên Tông cũng không có giao tiếp bao nhiêu, nhưng Đường Nguyệt Hoa thì lại khác.

Nàng quả thật không muốn nữ đệ tử đầu tiên của mình cứ như vậy mà lâm vào kết cục bi thảm.

...

Bên ngoài Định An Thành, Áo Đức cầm lấy dây roi giật mạnh, hai đầu ngựa kéo xe cũng theo đó di chuyển nhanh thêm.

"Cộc, cộc, cộc..."

Tiếng vó ngựa ầm ầm vang dội, như muốn san bằng mảnh thảo nguyên này.

Mặc dù không phải Hồn Thú nhưng hai con ngựa này cũng là cực phẩm bên trong cực phẩm, từ mỹ mạo đến thể lực đều ở mức cao vô cùng, bình thường chỉ có vương tộc mới có khả năng sử dụng.

Chính Áo Đức cũng không dám quật roi mạnh hai con ngựa này, dù sao Nguyệt Hiên cũng chỉ có độc nhất hai con này, không thể nào thay thế được.

"Hí!"

Hai con ngựa đang chạy thì tựa như gặp phải mãnh thú mà từ từ dừng lại, đôi mắt bên trong toàn là lo lắng cùng sợ hãi, cuối cùng là bốn chân cũng theo đó mà run cầm cập không dám di chuyển.

Áo Đức ngay lập tức nhận ra bất thường, ánh mắt của hắn ngay lập tức trở nên lăng liệt, Hồn Lực dũng động mà nhìn về phía trước.

Trước mắt hắn là một lão giả mang y phục đen, ánh mắt của hắn thong dong tự tại, hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Áo Đức.

Trên vạt áo của hắn có hình một bông hoa tuyết, nổi bật vô cùng.

Áo Đức triệu hoán ra năm cái Hồn Hoàn, kiêng kỵ nói.

"Các hạ là ai, tại sao lại ngăn chặn xe ngựa của chúng ta."

Hắn tại Nguyệt Hiên gặp qua không ít người, thùng rỗng kêu to cũng có, mà cao thủ ẩn thế cũng có, muôn hình vạn trạng.

Nhưng lão giả này rõ ràng là người thuộc về vế sau, hơn nữa còn là kẻ có thực lực vô cùng kinh khủng.

Phải biết lúc trước hắn có gặp qua được mấy vị giảo uỷ ở Thiên Đấu Hoàng Gia học viện nhưng cũng chưa từng cảm thấy bất an kinh khủng đến mức này.

Lão giả chắp tay, cười đùa nói.

"Vị huynh đệ không cần phải khẩn trương, ta gọi Hắc Đông Lai, nhận mệnh của Hắc Uyển Đồng phu nhân mà đến gửi thư cho Nguyệt Hiên hiên chủ."

Sau đó hắn liền đem một phong thư màu đen đưa cho Áo Đức.

Áo Đức thấy vậy thì không khỏi lần nữa hít khí lạnh.

Hắn thân là tâm phúc của Đường Nguyệt Hoa nên đối với quá khứ của nàng cũng biết một chút, cũng rõ vị lão sư của nàng có địa vị như thế nào.

Người này mặc dù không màng thế sự, ảnh hưởng thật sự đến Hồn Sư Giới rất ít, nhưng chỉ cần nàng mở miệng thì lực lượng hưởng ứng cũng đầy đủ đem một thế lực cấp một như Phong Kiếm Tông hay Hoả Báo Tông hoàn toàn biến mất.

Kỳ thực nhiều quý tộc cùng hoàng tộc không dám hạ thủ với Nguyệt Hiên là không chỉ lo lắng Hạo Thiên Tông, mà còn là tầng quan hệ của nàng với Hắc Uyển Đồng.

Mặc dù hai người trên mặt nổi đã cắt đứt quan hệ sư đồ, nhưng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn hắn hạ thủ.

Đến lúc đó Hạo Thiên Tông cùng Hắc Nguyên thương hội đều nhằm vào bọn hắn thì không phải là chắn chắn cả gia tộc đều phải chết sao.

Đến nỗi nhờ Đế Quốc?

Nàng có một nhị ca lạnh lùng đến mức hiến hiền thê bước vào Phong Hào, ai biết tên này có điên lên cầm chuỳ đến đánh bể hoàng cung, có khi đến lúc đó chính đế quốc sẽ tự tay đẩy bọn hắn để dập cơn thịnh nộ.

Đến nỗi Hắc Nguyên thương hội, người có tiền hành hạ người khác so với cái gì đều kinh khủng, bọn hắn thân là người có tiền là kẻ hiểu nhất.

Vạn nhất nhân mạch mà bọn hắn xây dựng vì chuyện này mà nứt đổ thì quả thực không đáng.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Bọn hắn cuối cùng đều ngấm ngầm có một thống nhất: Nếu không thể làm bạn với Nguyệt Hiên thì cũng không thể làm địch, tận lực tránh gây xích mích.

Áo Đức cũng biết mục đích của Đường Nguyệt Hoa đến đây, liền khom người nhận thư.

"Cảm tạ Hắc tiền bối đã đường xá xa xôi đến đây đưa thư, ta ngay lập tức đưa cho phu nhân."

Hắc Đông Lai gật đầu, sau không nói gì cả.

Áo Đức ngay lập tức đem thư đến trước xe ngựa, khẽ nói.

"Phu nhân, là..."

"Áo Đức tổng quản, mọi chuyện lúc nãy ta đã nghe rõ, ngươi mau đưa thư cho ta xem." Giọng nói bên trong xe ngựa có chút gấp gáp.

Áo Đức gật đầu, sau đó đưa thư qua khe cửa.

Thời gian trôi qua một lúc, lão giả kia vẫn đứng đợi, tựa hồ với chuyện này không quan tâm.

Nhưng Áo Đức thì lại có chút gấp gáp, dù sao người đứng đợi phía sau có tu vi khó lường, hắn sợ đối phương chờ lâu mà khó chịu.

Lúc này giọng nói bên trong vang ra.

"Nguyệt Hoa xin thứ lỗi, đã để tiền bối đợi lâu rồi."

Hắc Đông Lai lắc đầu, khẽ nói.

"Cũng không bao lâu, chỉ là không biết ý của hiên chủ như thế nào?"

"Lão sư đã mời thì ta không thể không chối từ. Nguyệt Hoa kính nhờ tiền bối chuyển lời, tối nay Nguyệt Hoa sẽ đến Kim Ngân Lâu, gặp mặt lão sư cùng sư đệ."

Hắc Đông Lai nghe vậy thì gật đầu, nói.

"Vậy bây giờ ta sẽ về báo lại cho phu nhân, tối nay hi vọng sẽ lần nữa gặp lại hiên chủ."

Nói xong thì hắn liền phi thân về phía Kim Ngân Lâu, thân ảnh cũng biến mất khỏi tầm mắt của Áo Đức.

Áo Đức lúc này cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tiến lên vuốt ve hai con ngựa bình tĩnh rồi mới tiếp tục đi vào thành.

Xe ngựa chưa đi được bao xa thì phía sau hiện lên hai thân ảnh, mặc dù không rõ diện mục nhưng vết thương trên người thể hiện rõ bọn họ vừa xảy ra xô xát.

Một người mang áo bào đen có hơi tức giận nói.

"Vũ Hồn Điện chết tiệt, khinh người quá đáng."

Hai người bọn hắn được Đường Khiếu bí mật cử đi để bảo vệ Đường Nguyệt Hoa, mặc dù tu vi Hồn Đấu La nhưng cũng đủ để đảm bảo an toàn cho nàng tại Thiên Đấu Đế Quốc.

Chỉ là vừa đến đây chưa được bao lâu thì bị người của Hắc gia ngăn chặn, hơn nữa là còn lấy nhiều đánh ít, bọn hắn mặc dù chỉ bị thương ngoài da nhưng trong lòng cũng không khỏi biệt khuất.

Người còn lại khoác bào xám lại lắc đầu.

"Không cần tức giận, bọn hắn cũng không có ý định làm hại chúng ta, chỉ là thị uy mà thôi."

Mặc dù Hạo Thiên Tông đã bế sơn môn từ lâu, nhưng không có nghĩa là bọn hắn không có cách nào cho người trong tông môn ra ngoài.

Dù sao không phải bất kỳ ai trong Hạo Thiên Tông cũng sở hữu Vũ Hồn Hạo Thiên Chuỳ, đem danh tính của những người này giả danh một chút rồi tuồn ra ngoài cũng không thành vấn đề.

Vũ Hồn Điện tất nhiên cũng rõ chuyện này, chỉ là sự kiện lúc trước cũng khác với trong nguyên tác, nên bọn hắn đối với hành động của Hạo Thiên Tông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thêm nữa trong mắt của Vũ Hồn Điện thì Hạo Thiên Tông đã là hổ bị nhổ nanh không có khả năng gây nổi một chút tia sóng gió, vì vậy ngoại trừ để ý động tĩnh của Đường Hạo ra cũng không bỏ nhiều tinh lực để quản nhiều chuyện như vậy.

Mà lần này Hắc gia hành động là minh chứng rõ ràng nhất, chỉ ra tay cảnh cáo chứ không bắt giết tận diệt.

"Lại đừng có mà lại để chuyện vừa rồi trong lòng, bây giờ vào Định An Thành kiếm chỗ nghỉ ngơi một chút, nhanh chóng hồi phục trạng thái cơ thể."

Nam nhân áo đen gật đầu, sau đó cũng liền đi theo người còn lại tiến vào Định An Thành.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.