🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bốn ngày sau.

Định An Thành, Thiên Đấu Đế Quốc.

Thế Hoa ngồi trong xe ngựa, ánh mắt khẽ nhìn xung quanh.

Hắn trước khi đi cũng đã đọc qua một chút lịch sử về nơi này.

Nơi này trước kia chỉ là một vùng đầm lầy chim không thèm bay, chó không thèm đến. Về sau Định gia đến nơi này an cư thực hiện nhiều loại chủ trương khai thác phát triển, lại tận dụng vị trí lưng dựa núi, mặt dựa sông mà biến nơi này thành một khu thành thị sầm uất.

“Ta nghe nói trước kia khi Định lão gia chủ chưa có được vị trí Hầu Tước thì quy mô của nơi này vẫn rất nhỏ, về sau thì mới được như thế này.”

Hắc Uyển Đồng gật đầu.

“Không sai, Định An Thành lúc ấy vẫn chỉ là một trấn nhỏ, về sau Định Đài Xuân tấn thăng làm Hầu Tước thì mới đạt được nhiều quyền lợi hơn, phát triển lấy nơi này.”

“Lão sư trước kia cũng là đại diện Hắc gia đặt một chi nhánh của Hắc Nguyên thương hội ở đây, vì vậy mới có thể biết được hắn.”

Thế Hoa lúc này khẽ hỏi.

“Lão sư, lão gia chủ của Định gia là người như thế nào?”

Hắc Uyển Đồng suy tư một lúc rồi nói.

“Tàn nhẫn, cấp tiến nhưng cũng lại có tầm nhìn đại cục, lúc nào cũng có thể giữ một cái đầu lạnh. Có thể nói là một người thú vị.”

Thế Hoa nghe được lời này cũng không có lấy làm lạ.

Định Đài Xuân trước kia đạt được cơ duyên biến dị Vũ Hồn, có thể nói đối với hắn vừa là phúc vừa là hoạ.

Rất nhiều thế lực xem hắn là một cái tai hoạ ngầm nên đã tốn không ít công sức lẫn tiền để có thể ẩn mình trong bóng tối mà giật dây chèn ép hắn, thậm chí là đẩy hắn vào chỗ chết.

Chật vật tồn tại gần hơn hai thập kỷ, mãi đến khi Định Đài Xuân đạt đến cảnh giới Hồn Thánh rồi dùng lực lượng của mình vạch ra một con đường máu, giết gà doạ khỉ, mới khiến cho mọi chuyện dừng lại.

Mà làm người khác không ngờ hơn đó chính là hắn sau khi nhận được chức vị Hầu Tước cũng không thực hiện chèn ép ngược lại các thế lực kia mà là mở ra vòng tay hợp tác, chủ động kết nối để bàn bạc về lợi ích.

Lòng dạ rộng lớn, tâm tư thâm trầm cùng lực lượng trác tuyệt đã khiến rất nhiều người chủ động đi nương tựa hợp tác với hắn, đề thăng sức ảnh hưởng của vị Hầu Tước này.

Có thể nói người có công đầu giúp Định An Thành phát triển được đến mức này không ai khác chính là Định Đài Xuân.

"Quả thật là một người không đơn giản." Thế Hoa khẽ xoa cằm.

Hắc Uyển Đồng lại lắc đầu.

"Định Đài Xuân quả thật xuất sắc, nhưng hậu đại của hắn lại không được như vậy. Cả trưởng tử Định Đài Đông cùng thứ tử Định Đài Thu đều không được truyền thừa Vũ Hồn Chấn Thiên Hống, thiên phú lẫn năng lực quản lý gia tộc của cả hai cũng không vượt trội, bất quá cũng có thể miễn cưỡng chèo chống Định gia."

Vượt sướng khó hơn vượt khổ.

Định Đài Xuân mặc dù được sinh ra trong gia đình Nam Tước nhưng gia sản của gia tộc cũng chỉ tương đối đầy đủ, tài nguyên khi tu luyện đều phải tự mình tìm kiếm, về sau lại rơi vào bất trắc, có thể nói là cái danh "quý tộc" cũng chỉ là hào nhoáng bên ngoài.

Đến nỗi cơ ngơi về sau của Định gia cũng là do hắn tự mình vượt ngược dòng mà có được, có thể nói là trường hợp "vượt khó" điển hình.

Mà thời điểm hai nhi tử của hắn được sinh lại là khi Định Đài Xuân đã được mái ô của Hầu Tước che chở, tài sản nhiều không thể kể xiết. Cả Định Đài Đông cùng Định Đài Thu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn vàng có vàng, muốn ngọc có ngọc, dù cho thiên phú có không tốt thì vẫn có thể tiêu diêu tự tại, vô lo vô tư.

Chỉ là Định Đài Xuân cũng đã đạt đến tuổi một trăm, khí huyết thuyên giảm, cho dù là Hồn Đấu La cũng chẳng sống được bao lâu.

Một khi thanh trụ chống trời này sụp đổ, cơ nghiệp của Định gia chắc chắn sẽ bị lung lay dữ dội.

"Tựa như một que diêm sáng chói rồi vụt tắt. Định gia có một Định Đài Xuân vang danh thiên hạ, nhưng có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi."

Thế Hoa đem suy nghĩ trôi vào tiếng vó ngựa dồn dã, đôi mắt cũng đã nhắm lại.

...

"Hi a." Tráng hán đem roi thúc giục Phong Hoả Câu tiến vào trong Định An Thành.

Mỗi một con Phong Hoả Câu đều to như một con bò mộng, lại thêm khí thế hoang dại cùng ngoại hình bắt mắt liền rất nhanh thu hút được rất nhiều sự chú ý.

"Cái này... Không phải Hồn Thú sao?" Một lão giả nhìn lấy Phong Hoả Câu thì cả người không khỏi run run.

Phải biết sáu con Phong Hoả Câu mà Hắc gia đem đi đều có tu vi vạn năm, lão giả chỉ là một cái Hồn Sư 11 cấp, khi nhìn vào thì tất niên không khỏi sợ hãi. Dù chỉ một con xổng ra đều đủ đem cả nhà lão giả giẫm chết, hoàn toàn không có sức hoàn thủ.

Tại một quán trà cách đó không xa, hai nam tử hán thấy cảnh này cũng không khỏi đồng thời tắc lưỡi.

"Quả là thủ đoạn của Vũ Hồn Điện, liền Phong Hoả Câu tu vi vạn năm cũng có thể hàng phục."

"Phách Lượng, ngươi nói nếu mỗi người chúng ta đều có thể có một con để đi khắp đại lục thì có phải là rất đẹp trai không?"

Nam nhân vừa cảm khái có gương mặt tương đối tuấn lãng, dưới cằm mọc ra một chút râu. Tay cầm bầu rượu hồ lô lại mang thêm một bộ kiếm trang thêu lên hoa anh đào làm người ta không khỏi nghĩ đến những công tử hay ra vào chốn thanh lâu truy tìm tửu sắc.

Người ngồi ở kế bên hắn thì có khí chất hoàn toàn ngược lại, gương mặt nghiêm nghị vuông vức, cả người chỉ mang lấy một bộ trường sam màu lam đen, kết hợp thêm một cặp mắt kính tròn nhìn có chút giống thầy dạy chữ cho trẻ con.

Hắn khẽ lắc đầu.

"Ta nghĩ ngươi cũng là đừng nghĩ, Hồn Thú trời sinh hoang dại khó thuần, ta và ngươi lại không có phương pháp khống chế như Vũ Hồn Điện, giữ lại cũng chỉ có thể được một khoảng thời gian. Hơn nữa với tu vi của ta và ngươi thì cũng chẳng cần toạ kỵ làm gì, không thiết thực."

Nam tử kia nhàm chán nhếch môi một cái, khẽ lầu bầu.

"Ta cũng chỉ là nói một chút mà thôi, ngươi đúng là nhạt nhẽo, thảo nào đến giờ cũng chỉ có thể độc thân."

Nam tử cũng chẳng tức giận, mà chỉ nói.

"Ta cũng không cần số đào hoa của ngươi, ngươi nói xem bao nhiêu cô nương trong thanh lâu ở Thiên Đấu Đế Quốc này là không từng thấy mặt ngươi."

Hoa Chiết Lăng phản bác.

"Đừng có mà xỉa xói ra. Tất cả cuộc tình của ta đều là ngươi tình ta nguyện, ta cũng không phụ các nàng."

Nam tử nhấc kính lên nói.

"Ta đây là cảnh tỉnh ngươi, chứ không phải xỉa xói ngươi. Định gia lão gia chủ cũng có rất nhiều tôn nữ, tất cả đều là tiểu thư đài các, hoạ may trong lúc dự yến thọ giữa ngươi và họ có oan tình thì kiếm của hai chúng ta cũng không chịu nổi lửa giận của Thập Lý Kinh Âm đâu."

Bọn hắn tuy tại giang hồ có một chút tên tuổi, nhưng muốn đối đầu với mấy lão ngoan đồng như Định Đài Xuân thì quả là quá sức.

Đồng bạn của hắn là mặt hàng gì hắn tất nhiên rõ ràng, vì vậy cũng phải nói thẳng một lần.

Đây cũng là tốt cho cả hai.

"Hừ, lão già đó cũng đã gần đất xa trời, có thể gầm rống được bao nhiêu chứ."

Hoa Chiết Lăng mặc dù phản bác trên miệng nhưng trong lòng vẫn tương đối kiêng dè.

Hắn ở ngoài ong bướm thì không có vấn đề gì, nhưng tại Định An Thành thì quả thật phải thu liễm lại.

Danh tiếng của Thập Lý Kinh Âm không phải là chỉ để truyền miệng như vậy.

...

Ở một quán ăn cách đó không xa, một thiếu niên nhìn thấy cảnh này thì nói với đôi nam nữ bên cạnh nói nhỏ.

"Lão sư, sư nương, là người của Vũ Hồn Điện đến."

Thiếu niên này thân mang một bộ trường sam màu đen, bên trên còn có thêu hiện lên một cái đầu hổ.

Ánh mắt đen thẳm của hắn lộ ra một vòng sắc lạnh như đao, bá khí lẫn lãnh khí thay phiên xuất hiện lộ rõ thân phận không tầm thường.

Người được gọi là lão sư kia lúc này cũng nhìn về phía xa xăm.

Mặc dù gương mặt của hắn tương đối tầm thường nhưng đôi mắt bên trong tất cả đều mang lấy một loại hào khí bá đạo rộng lớn như sông núi, khiến người nhìn vào liền có cảm giác vô cùng tin phục.

"Thú vị, thú vị. Ha ha ha." Nam nhân hào sảng mà cười lớn.

Tiếng cười của hắn như chuông đồng, lực lượng phát ra làm cho người khác đinh tai nhức óc, thậm chí là bàn ghế xung quanh cũng rung lên bần bật.

Chỉ là từ chủ tử đến khách hàng không một ai dám hó hé lời nào, chỉ có thể nuốt nước miếng mà giả vờ như không có chuyện gì, ánh mắt đôi khi còn nhìn về phía thanh đao màu bạc trắng treo bên hông của nam tử, bên trong lộ rõ vẻ kiêng kỵ.

Mà thiếu niên nghe vậy thì làm ra vẻ mặt không rõ.

Hắn có vị lão sư này mặc dù quả thật đúng là mạnh, nhưng đôi lúc nói chuyện thì liền chính hắn cũng không rõ ràng ý tứ ở trong đó.

Vị nữ nhân kế bên cũng có gương mặt tương đối trẻ trung, mỹ miều thục nữ, làm người thấy mà yêu.

Nàng khẽ xoa đầu thiếu niên, nói.

"Trên chiếc xe ngựa kia ngoài Hắc Uyển Đồng ra có một người khác."

"Xem chừng thân phận của người này cũng không thấp, ngày mai dự yến tiệc ngươi cố gắng thu liễm tính tình của một chút."

Lúc nãy nàng cũng thử thăm dò bên trong xe ngựa thì liền bị phản ngược lại, mặc dù không có chấn thương gì nhưng cũng có thể rõ ràng Tinh Thần Lực của đối phương rất mạnh, rõ ràng là một cường giả.

Thiếu niên này mặc dù có thiên phú tốt nhưng tính cách có chút bá đạo, lỡ may gây ấn tượng không tốt trong mắt đối phương thì chính là mất nhiều hơn được.

Hơn nữa bọn hắn tới đây cũng là có công vụ tại người nên cần giảm hiểu lầm không cần thiết đến mức tối thiểu.

Thiếu niên nghe vậy thì kính cẩn gật đầu.

"Đa tạ sư nương đã chỉ điểm."

Vị sư nương này của hắn rất ít khi chỉ điểm nhưng mỗi lần chỉ điểm đều không hề thừa thãi, liền lão sư của hắn cũng phải nghe theo lời nàng rất nhiều chuyện.

...

Mà một bên khác, trong một con hẻm nhỏ.

Một nam tử mang một bộ trường bào màu đỏ lả lướt trên không trung, dung mạo của hắn bị một chiếc nón lá che mất, chỉ để lại âm thanh lách tách của điện trường.

Hắn phi người lên một nóc nhà gần đó, ánh dương vẩy xuống làm sắc đỏ càng thêm nổi bật.

Dừng lại chưa được bao lâu thì vừa hay lại nhìn thấy cảnh này, nam tử không khỏi tặc lưỡi tiếc nuối.

"Chậc chậc, Phong Hoả Câu sao? Tuy đẹp nhưng đáng tiếc là không nhanh bằng ta, nếu không thì cũng có thể mượn lấy một con."

Đột nhiên thanh kiếm treo bên hông của hắn có rung động tác hưởng, mà bên trên vỏ kiếm cũng hiện ra một chút u quang màu xanh nhạt.

Nam tử sờ trên chuôi kiếm mà lẩm bẩm.

"Xem ra là đại ca hắn ở đây, không biết phu thê hai người cùng tiểu Tín như thế nào rồi."

Rất nhanh phía sau lưng hắn liền xuất hiện ba bóng đen, tất cả ngay lập tức cung kính khẽ hành lễ.

"Lý đại nhân."

Nam tử cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ khẽ nói.

"Ba người các ngươi cứ tự do hành động, ngày mai cứ theo kế hoạch mà thực hiện."

Sau đó tựa như một tiếng điện xẹt vang lên, khi qua bóng đen ngẩng đầu nhìn thì thân ảnh màu đỏ cũng đã chẳng còn nơi đó.

Ba bóng đen đem sáu đôi mắt nhìn nhau rồi gật đầu, tiếp đó liền phân tán khỏi hẻm nhỏ.

...

"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..."

Tiếng vó ngựa của Phong Hoả Câu tựa như tiếng sấm rền vang giữa thanh thiên, liền mặt đất xung quanh cũng ít nhiều xuất hiện rung chấn nhẹ.

Phong Hoả Câu mặc dù đã được thuần hoá nhưng thái độ vẫn như cũ ngạo nghễ hoang dại, mỗi lần hít thở đều ít nhiều phóng ra một chút hoả diễm, uy thế trương cuồng.

Rất nhiều dân thường thấy cảnh này cũng không khỏi lách ra một bên, sợ bản thân bị vó ngựa giẫm nát.

Một tráng hán ở nơi xa thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày.

"Khí thế quả thật không nhỏ."

Thân thể hắn to lớn hiên ngang, y phục trên người mặc dù đơn giản nhưng vẫn tạo điểm nhấn bởi các sợi tơ vàng tơ bạc, làm cho khí thế hào hùng ở trong còn có một tia quý khí.

Mà bên cạnh hắn có một nam tử có một người nam tử khác, người này mắt híp môi mỏng, tạng người thấp hơn tráng hán đến tận hai cái đầu.

Người này vuốt nhẹ một bên ria mép của mình, nói.

"Nghe nói tích luỹ của Vũ Hồn Điện từ lâu đã vượt qua mấy đại thế lực, chỉ hiển lộ một chút da lông cũng đủ làm người khác kiêng dè. Bây giờ được nhìn thấy tận mắt, quả thật là rất đáng ngưỡng mộ."

Tráng hán nghe bằng hữu của mình nghe vậy thì gân xanh trên đầu giật lên một cái.

"Lời này ngươi nói hữu ích sao?"

Nam tử cũng không tức giận, mà chỉ cười nói.

"Lâu chủ cũng đừng tức giận, ta chỉ là cảm khái mà thôi."

Tráng hán nghe vậy cũng không tiện tiếp tục tính toán, chỉ khẽ hừ nhẹ một cái.

"A Lỗi, ngươi xuống dưới cho đám huynh đệ kiểm tra mọi chuyện lại một lần nữa, tránh để sai lầm xảy ra."

Nam tử nghe ngữ khí của bằng hữu mình thì chỉ cười mà lắc đầu, tiếp đó chắp tay rồi lui xuống.

Đợi đến khi cánh cửa phòng đóng lại thì đôi mắt của tráng hán cũng hiện ra vẻ không chắc, bàn tay thì siết chặt lấy một chiếc lệnh bài.

Lệnh bài dưới ánh nắng lộ ra vẻ ngoài làm từ bảo ngọc trắng toát, lờ mờ hiện ra một chữ "Long".

...

Xe ngựa chưa đi được bao lâu liền dừng lại, bên ngoài vang lên âm thanh kính cẩn của mã phu.

"Phu nhân, công tử, chúng ta đã đến Kim Ngân Lâu."

Hắc Uyển Đồng lúc này cũng đóng quyển sách trên tay lại, khẽ đáp.

"Nếu đã đến thì mở cửa a."

Xa phu nghe vậy thì cũng không nhiều lời, nhanh chóng mở cửa ra.

Thế Hoa tất nhiên là người đi xuống trước, sau đó mới nâng tay đỡ lấy lão sư của mình xuống.

Lúc này một tiếng nói vang lên.

"Hắc phu nhân, Đông Quân công tử, chào mừng đến với Kim Ngân Lâu."

Hắc Uyển Đồng thấy người đến thì khẽ cười cười, có chút quen thuộc mà nói.

"A Lỗi, đã lâu không gặp."

Nam tử cũng kính cẩn đáp lại.

"Hắc phu nhân, đã lâu không gặp."

Sau đó hắn liền quay người sang bên Thế Hoa, khẽ chắp tay nói.

"Ta gọi Phú Lỗi, thật vinh hạnh khi ra mắt công tử."

Mặc dù hắn đối với Thế Hoa cũng không quen thuộc, cũng không rõ gia cảnh phía sau, nhưng chỉ cần là đệ tử của Hắc Uyển Đồng thì đầy đủ để nhận cái chắp tay này của hắn.

Thế Hoa thấy nam nhân này thì liền hành lễ đáp lại.

"Có thể được phó lâu chủ của Kim Ngân Lâu tự mình tiếp đón thì phải là vinh hạnh của Thế Hoa ta mới đúng. Danh tiếng của Thổ Hoàng Đế lúc nào cũng văng vẳng bên tai ta đây."

Phú Lỗi tại Hồn Sư Giới cũng có danh tiếng rất lớn, hoàn toàn không thua tại Tứ Nhãn Miêu Ưng Phất Lan Đức hay Bất Động Minh Vương Triệu Vô Cực.

Vũ Hồn của người này đặc dù, không chỉ có thể hoạt động trơn tru trong nước lẫn trên mặt đất, mà năng lực chiến đấu thì vừa cường đại lại vừa khó đối phó.

Hơn hết người này có khả năng kinh doanh vô cùng kinh khủng, trước lúc thành niên đã lập nên một thương hội độc quyền rất nhiều mặt hàng đặc sắc, liền Hắc Nguyên thương hội cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông cũng vì tài nằng này mà từng mời chào qua nhưng tất cả đều bị từ chối.

Thêm nữa không chỉ Kim Ngân Lâu tại Định An Thành, các loại sản nghiệp khác dưới trướng thế lực này ở khắp nơi trên Thiên Đấu Đế Quốc cũng có ít nhất 6 thành là từ tay của hắn mà ra, vì vậy nên nhiều người cho hắn cái danh là Thổ Hoàng Đế.

Mặc dù danh xưng này có chút khoa trương, nhưng xét tại quy mô tài sản lẫn sức ảnh hưởng của Phú Lỗi tại Thiên Đấu Đế Quốc thì cũng coi như danh xứng với thực.

Nam tử gọi Phú Lỗi nghe vậy thì chỉ cười đùa.

"Cái danh xưng này cũng là một chút bằng hữu trêu chọc mà thành, quả thật không dám nhận."

Sau đó hắn mới nhường đường ra, làm dấu mời.

"Hai vị đi đường dài hẳn đã mệt mỏi, để ta tự mình dẫn vào."

Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng đi theo hắn tiền vào Kim Ngân Lâu, song song là nghe lời giới thiệu về nơi này.

Kim Ngân Lâu là một toà tháp cao đến chín tầng, diện tích to lớn dị thường, bên ngoài lại dùng vàng bạc để khảm nạm lên nên nhìn từ xa vô cùng giống một thanh kiếm cắm giữa Định An Thành.

Không chỉ có kiến trúc nghệ thuật phức tạp mà khắp nơi bên trong Kim Ngân Lâu đều có kỳ trân dị bảo đến làm đồ trang trí, đem sự xa hoa của nơi này nâng cao đến cực độ.

Nơi này phục vụ rất nhiều loại dịch vụ, từ nghỉ ở đơn thuần đến bài bạc ăn uống, thậm chí là cung cấp chỗ bế quan tu luyện, tất cả đều được phục vụ ở mức độ chuyên nghiệp nhất.

Nhưng nơi này chỉ được xây dựng để phục vụ một số loại khách hàng nhất định, trong đó đa số là loại vừa có quyền lực, vừa có tu vi, mà cũng phải vừa có tiền tài.

Nói chung muốn vào Kim Ngân Lâu thì chỉ tiền thôi là chưa đủ.

Thế Hoa cùng Hắc Uyển Đồng được Phú Lỗi dẫn đi một lúc thì liền đến phòng của riêng mình, bọn hắn cũng thống nhất sẽ bắt đầu giờ ăn trưa trong vòng một tiếng nữa.

Thế Hoa nhìn thấy căn phòng lớn trước mắt thì cũng không có hứng thú tham quan gì nhiều, mà là nhanh chóng thay đổi y phục mà rời khỏi Kim Ngân Lâu.

So với nơi phồn hoa mỹ lệ này thì hắn thích hoà mình vào dân phong bản địa hơn.

...

Thế Hoa sau một lúc dò la thì quyết định tiến vào một toà trà lâu.

Hắn nghe nói nơi này mặc dù không tên nhưng đã được xây dựng tại đất Định An Thành này từ lúc Định gia mới nhận được chức vị Nam Tước, có thể nói là nơi bán trà lâu đời nhất nơi này.

Mặc dù không tên không hiệu nhưng Bạch Liên Trà của nơi này lại rất nổi tiếng, cũng độc quyền duy nhất tại quán trà này.

Thế Hoa nhấp lấy một ngụm trà, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Bạch Liên Trà này lấy là làm từ nhánh hoa của một loại sen trắng đặc hữu ở Định An Thành, về sau lại được dùng kỹ thuật gia truyền để chế biến mới trở thành trà thành phẩm.

Trà này uống vào thanh khiết lạ thường, tựa như tắm lấy gió xuân, hơn nữa hương thơm cũng rất đặc thù.

"Như sen trong bùn nhưng vẫn trắng toát sạch sẽ, không bị ô uế tanh hôi. Có lẽ đây cũng là ý nghĩa của cái tên Bạch Liên Trà."

"Một ấm 40 Kim Hồn Tệ, quả thật không tệ."

Thế Hoa sau đó ra hiệu với một tiểu nhị.

Tiểu nhị thấy vậy liền vui vẻ đi tới, hỏi Thế Hoa.

"Khách quan cho gì dặn dò?"

"Cũng không có gì, ta muốn lên một ít bánh hoa hồng, cũng với muốn nghe ngóng một chút chuyện của Định An Thành."

Thế Hoa sau đó đưa vào tay tiểu nhị một ít tiền, phần lớn là tiền cho điểm tâm, còn lại là tiền công kể chuyện.

Mà tiểu nhị lăn lộn nơi này đã lâu, gặp khách như Thế Hoa nhiều lắm, sau khi lấy thức ăn xong thì liền tiến tới ngồi cùng bàn với Thế Hoa, nịnh nọt nói.

"Tiểu nhân mặc dù biết chuyện bát quái không nhiều, nhưng sẽ cố gắng nhớ lại. Không biết khách quan đây là muốn nghe chuyện nào?"

"Dĩ nhiên là chuyện của Định gia, bây giờ người ở khắp nơi đổ xô về đây không phải là vì yến thọ trăm năm của gia tộc này sao?"

Tiểu nhị lúc này giống như một lão bói toán, lẩm bẩm gật gù.

"Khách quan nói không sai, sở dĩ mấy năm trước đây Định đại lão gia cũng tổ chức thọ yến, nhưng năm nay so với mấy năm trước còn long trọng hơn, tiểu nhân còn nghe nhiều người nói có mấy đại nhân vật trên đại lục cũng đã tới Định An Thành, thanh danh của từng người cũng lừng lẫy vô cùng."

Thế Hoa nghe vậy thì cảm thấy có chút thú vị.

Kỳ thực bản thân hắn hay cả Hắc Uyển Đồng cũng chẳng biết ai là người sẽ đến lần yến hội lần này.

Cái này cũng là do bọn hắn là người được mời nên tin tức hạn chế, lại thêm giữa Định gia cùng Thất Bảo Lưu Ly Tông có chút quan hệ, nên tất cả thư mời đều là do thiên hạ đệ nhất tông phân phát, bảo mật nghiêm ngặt tuyệt đối.

Mà Vũ Hồn Điện cũng không có để nhiều nhiều tâm tư lên chuyện này, nên thông tin biết được về yến thọ cũng rất chung chung.

"Đại nhân vật? Vậy ngươi biết là ai sao?"

Tiểu nhị nghe vậy thì hỏi.

"Không biết khách quan đã từng nghe danh của Đàm gia?"

Thế Hoa gật đầu, chỉ ra con sông lớn ở phía xa nói.

"Sông Phú Ly có dòng chảy kéo ngang hai đại đế quốc, mà trên dòng sông này ngoại trừ một khu thành thị là Định An Thành được xây dựng ra thì bên Tinh La Đế Quốc cũng có một thành được xây dựng tương tự, gọi Can Ly Thành. Mà người đứng đầu toà thành này chính là Lục Chỉ Khai Sơn Đàm Vấn Uyên - Hầu Tước của Tinh La Đế Quốc, cũng là lão gia chủ của Đàm gia."

"Khách quan kiến thức rộng rãi. Không giấu khách quan, hai vị gia chủ lúc còn trẻ đã từng có kết giao huynh đệ, vì thế mỗi lần đối phương có yến thọ thì người còn lại đều tự mình hiểu ý đi qua. Tiểu nhân nghĩ lần này cũng sẽ không ngoại lệ."

"Ở bên Tinh La Đế Quốc ngoài vị này ra thì có thể có một số Bá Tước cùng Tử Tước lân cận, đến nỗi Nam Tước thì tiểu nhân chưa bao giờ nghe nói là bọn họ có đến yến tiệc."

"Đúng rồi, tiểu nhân còn nghe qua hai vị phó tướng của bên Cương Đình Cấm Quân cũng đã đến Định An Thành, chỉ là tiểu nhân không biết tên, cũng chỉ biết một nam một nữ rất mạnh."

Thế Hoa nghe được tin này thì liền biết là ai.

Bá Tiên Vũ Thần Tiên cùng Vạn Sự Thông Phạm Thiến.

"Vũ Thần Tiên cùng Phạm Thiến sao? Xem ra luồng Tinh Thần Lực đó là của hai người bọn họ."

Lúc đoàn người đi vào bên trong Định An Thành thì hắn cảm nhận được hai luồng Tinh Thần Lực phóng tới dò xét xe ngựa, vì thế nên đã chủ động ngăn chặn.

Mặc dù Tinh Thần Lực thả ra không có địch ý, nhưng Thế Hoa vẫn có thể cảm nhận được một luồng sắc bén lại cấp tiến như đồ đao, một luồng thì nóng rát cùng mềm mại.

Bây giờ xem ra, chủ nhân của bọn chúng là hai người này.

Ánh mắt của Thế Hoa hiện lên vẻ đăm chiêu.

Hai người này là người của Tinh La Đế Quốc, lúc trước cũng tiêu diêu tự tại như Độc Cô Bác, nhưng về sau lại đầu nhập dưới trướng của Tư Đồ Xương, trở thành mãnh tướng của Cương Đình Cấm Quân.

Vũ Hồn của hai người được đánh giá là đỉnh cấp hiếm thấy, lại là phu thê thấu hiểu ăn ý lẫn nhau, vì thế khi phối hợp thì hoàn toàn có thể vượt cấp thắng địch.

Chỉ là Tư Đồ Xương đã bế quan từ lâu, dẫn đến mặc dù hai người chỉ là phó tướng nhưng trách nhiệm quản lý lại không kém như một vị tướng quân thực thụ.

"Nếu như Vũ Thần Tiên ở đây thì có lẽ lần này Lý Bộ Trần cũng có khả năng xuất hiện." Thế Hoa uống lấy một ngụm trà mà nghĩ lấy.

Lý Bộ Trần được Hồn Sư Giới gọi là Vạn Lý Truy Phong, bởi Vũ Hồn trời sinh cho phép hắn di chuyển với tốc độ cực cao, không hề kém cạnh với tộc nhân của Mẫn chi nhất tộc.

Nghe đồn tính cách của người này mặc dù có chút kỳ quái nhưng bản tính chính nghĩa hào hiệp, người chết trong tay của hắn đa số cũng là thành phần bất hảo, thậm chí Tà Hồn Sư cũng không ít.

Nhưng bỏ qua tất cả những thứ đó, cái làm Thế Hoa ấn tượng về tư liệu của người này lại là vũ khí của hắn cùng vũ khí của Vũ Thần Tiên.

Bạch Nhật Đao cùng Thanh Thiên Kiếm.

Hai thanh vũ khí này là tác phẩm cuối đời của Trầm Phu - cố hội trưởng của Thiết Tượng hiệp hội và cũng là sư phụ của hội trưởng hiện tại, Cao Lâu.

Có lời đồn đại rằng Trầm Phu khi rèn lấy hai lấy thanh binh khí này đã tự mình đem toàn bộ tu vi của mình hoà vào phôi kim loại, thành toàn cho sự hoàn mỹ của tác phẩm cuối đời.

Về sau cơ duyên xảo hợp, Vũ Thần Tiên cùng Lý Bộ Trần được lựa chọn làm người sở hữu, cũng trở thành vật phẩm không tách rời của hai người.

Vừa là sư huynh sư đệ, lại dưới bánh răng vận mệnh nhận được một cặp thần binh lợi khí. Hơn nữa chiến lực cùng thành tựu của mỗi người cũng thuộc về cấp bậc đỉnh tiêm, nên danh tiếng cũng rất thịnh.

"Lực phá vạn pháp Bạch Nhật Đao, Bá Tiên nhất trảm đoạn sơn hà. Duy khoái bất phá Thanh Thiên Kiếm, Vạn Lý Truy Phong tẩy nhân gian."

(Lấy lực phá pháp Bạch Nhật Đao, Bá Tiên một trảm đứt núi sông. Tốc độ bất bại Thanh Thiên Kiếm, Vạn Lý Truy Phong tẩy nhân gian.)

Thế Hoa lẩm bẩm lấy ca quyết trong miệng, trong lòng cũng có chút trông chờ vào lần yến thọ này.

Tiểu nhị trong lúc Thế Hoa suy nghĩ đã đem lại một dĩa bánh hoa hồng.

"Khách nhân, điểm tâm của ngươi đến."

Thế Hoa gật đầu, cắn lấy một cái bánh rồi nói.

"Tất cả những người ngươi nói đến đều là người của Tinh La Đế Quốc, chẳng lẽ bên Thiên Đấu Đế Quốc không có thế lực nào tham dự sao?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.