Nhìn Chu Trúc Thanh nhắm mắt hấp thu dược thảo, Kỷ Vu thở dài, tìm một góc ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí, chuyên chú vào dược thảo trước mặt.
Dược thảo vừa tiến vào trong cơ thể, một luồng khí mát lạnh lao thẳng lên đỉnh đầu, thần đài Kỷ Vu như được khai thông, ngũ cảm đều trở nên nhanh nhạy hơn rất nhiều, lại như đặt mình vào một thế giới khác.
Mở mắt ra, người muốn gặp nhất đã ở ngay trước mặt, Kỷ Vu cười nói: "Đợi chị bao lâu?"
Chu Trúc Thanh giúp cô sửa sửa đầu tóc có chút tán loạn, nói: "Không lâu lắm, một canh giờ mà thôi. Mệt không?"
Kỷ Vu đứng lên, có chút không giải thích được, mệt? Mình làm gì?
Chu Trúc Thanh thấy cô nghi hoặc khó hiểu cũng không nói gì, chỉ là lôi kéo tay cô mang cô trở về ký túc xá. Ký túc xá vẫn đơn sơ nhưng lại ấm áp như cũ, không gian tuy rằng không lớn, nhưng nơi chốn đều là dấu vết sinh hoạt của hai người. Nhưng dường như trong đầu Kỷ Vu đã mất đi một đoạn ký ức, làm sao cũng không thể nhớ nổi.
Trên bàn để một tờ giấy có nét bút, là Kỷ Vu trong giờ dạy thực chiến, nhàm chán trộm vẽ Chu Trúc Thanh, vài nét bút ít ỏi vẽ nàng lên trên giấy. Kỷ Vu cầm bức chân dung kia lên, trong mắt hiện lên một tia ý cười, tuy rằng A Thanh ghét bỏ mình vẽ em ấy thô ráp nhưng cực kỳ thích, xem như là bảo bối.
Đặt tờ giấy mỏng xuống, Kỷ Vu xoay người ngây ngẩn cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588752/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.