Trong nháy mắt đã trôi qua nửa năm, Kỷ Vu không thể đánh nhau không thể bày ra Hồn Hoàn, dành cả ngày ở học viện tu luyện minh tưởng, tuy rằng cấp bậc hồn lực nhanh chóng tăng trưởng, nhưng nửa năm qua thực chiến gần như bằng không, cũng không biết tốc độ phản ứng của cô có bị chậm hay không.
Đáng giận hơn chính là, Chu Trúc Thanh thấy bộ dáng cô nghẹn khuất, không những không ôm ấp hôn hít an ủi, ngược lại còn vứt cho cô một ánh mắt xem thường, Kỷ Vu tủi thân nhìn nàng, nói: "A Thanh ~ chị sắp nghẹn hỏng rồi, thời điểm ở Học viện Sử Lai Khắc vẫn tương đối tự do, hiện tại không thể dùng Hồn Kỹ, lại không thể tìm người đánh nhau, cả ngày ngoại trừ tu luyện chính là bắt nạt dã thú, chị sắp chán chết rồi!"
Chu Trúc Thanh không muốn nói chuyện với cái người nửa năm tăng một bậc hồn lực này, tuy rằng nửa năm nàng cũng tăng lên một bậc, khóa thực chiến của nàng nhiều hơn Kỷ Vu, nhưng mà một bậc của cấp 30 làm sao có thể so sánh với một bậc của cấp 60 được.
Nhưng trên khuôn mặt anh khí của người này treo khóc thút thít không tương xứng, làm người ta dâng lên vài phần tâm tư yêu thương, Chu Trúc Thanh chủ động đẩy cô nằm lên đùi mình, trấn an: "Ngoan nào."
Nhu ý trong mắt Chu Trúc Thanh làm Kỷ Vu rung động không thôi, ngay khi bầu không khí giữa hai người dần dần trở nên ái muội, đột nhiên giọng nói tục tằng truyền đến, "Lão Kỷ, thất muội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dau-la-chi-ngon-linh-phap-tac/3588751/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.